Cổ Thiên Nga - Chương 72: Chương 72
Bất kể là ngày nào, Duyệt Giang Phủ đều trong tình trạng kín bàn.
Nhưng nhóm Hạ Tư Hành đến Duyệt Giang Phủ thì không cần phải đặt bàn trước.
Chú Giang đã dành hẳn một phòng riêng cho bọn họ, chỉ cần đến là sẽ có bàn.
Kim Hề và Hạ Tư Hành đến trước, chẳng mấy chốc quản lý đẩy cửa bước vào, hỏi, “Hạ thiếu gia có muốn gọi món luôn không ạ?”
Hạ Tư Hành nhìn sang Kim Hề.
Cô đáp, “Mình cứ gọi trước đi, chẳng biết khi nào anh ấy mới tới.”
Quản lý mang thực đơn đến, “Đây là thực đơn của ngày hôm nay.”
Thực đơn của Duyệt Giang Phủ mỗi ngày mỗi khác, đều phải dựa vào tâm trạng của bếp trưởng hôm đó ra sao.
Trong lúc Kim Hề chọn món, Hạ Tư Hành đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Dọc hành lang cực kỳ yên tĩnh, hương trà nhàn nhạt lởn vởn trong không khí, mấy ngọn đèn hai bên tường hắt lên những bức tranh mang phong cách Hậu hiện đại, dưới chân là thảm lông dê phủ khắp lối đi.
Bồn rửa tay ở đây được dùng chung cho cả nam và nữ, lúc anh lướt qua thì bắt gặp một cô gái đang bắt chuyện với một người đàn ông.
“Anh…!có phải anh là Kỳ Nhiên không?”
Bóng lưng Hạ Tư Hành chợt khựng lại.
Ở bên kia, Kỳ Nhiên ấn vòi nước, tiếng nước chảy ngừng lại, thay vào đó là tiếng cười khe khẽ của anh ta, “Chào cô.”
Gặp được Kỳ Nhiên ở đây nên cô gái có vẻ rất kích động, dè dặt bước tới nói, “Em…!em rất thích anh, lúc trước khi anh đi thi em đã vote cho anh mỗi ngày, còn vận động bạn bè vote cho anh nữa đấy.”
Kỳ Nhiên, “Cám ơn em.”
“Em…”
“Em muốn xin chữ ký hả?”
Đôi mắt cô gái sáng bừng lên, “Có được không anh?”
Kỳ Nhiên, “Được chứ.”
Hạ Tư Hành nhướng mày, vẻ mặt không chút gợn sóng, đi thẳng vào trong.
Đến khi bước ra, anh nhìn thấy bóng người nhàn nhã đứng cạnh bồn rửa tay.
Nghe thấy động tĩnh, người kia xoay người lại, cất tiếng chào Hạ Tư Hành, “Anh là bạn trai của thiên nga nhỏ à?”
Hạ Tư Hành tự giới thiệu, “Hạ Tư Hành.”
Kỳ Nhiên, “Kỳ Nhiên.”
Anh xoay người rửa tay.
Kỳ Nhiên hỏi, “Thiên nha nhỏ đâu?”
Hạ Tư Hành, “Cô ấy đang ở trong phòng ăn.”
Kỳ Nhiên, “Chờ anh à.”
Anh hơi mím môi, “Cũng đang chờ anh.”
Kỳ Nhiên cười khẽ, tựa lên bức tường sau lưng, hàm dưới hơi nâng lên, phần cổ tạo ra một đường cong đẹp đẽ, nụ cười của anh cũng chẳng mấy đứng đắn, “Lời này nghe sao mà mập mờ thế.”
“Thế à, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Giọng Hạ Tư Hành vẫn bình tĩnh như thường.
Kỳ Nhiên nhướng mày, hứng thú đánh giá Hạ Tư Hành.
Một lúc sau, anh nói, “Đúng là thú vị thật.”
Nhưng thú vị cái gì thì anh không nói.
Hạ Tư Hành cũng chẳng hỏi.
Kỳ Nhiên, “Tiện đường dẫn tôi theo không?”
Hạ Tư Hành, “Được chứ.”
Hai người câu được câu mất trò chuyện với nhau, thuận lợi đến phòng ăn.
Cửa phòng mở ra, hai người cùng nhau bước vào khiến Kim Hề sững người, “Sao hai anh lại đi chung với nhau thế?”
Hạ Tư Hành, “Gặp nhau ở nhà vệ sinh.”
Kim Hề gật đầu.
Kỳ Nhiên lại bắt đầu ba lăng nhăng, “Học con gái bọn em kết bạn cùng đi vệ sinh đấy.”
Tính anh xưa giờ vẫn thế, Kim Hề chẳng thèm để ý, chỉ thực đơn trước mặt anh, “Em chọn được vài món rồi, anh xem xem muốn ăn món nào nữa?”
Kỳ Nhiên, “Đủ rồi, nhiêu đó là được rồi.”
Đồ ăn được mang lên rất nhanh.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện.
Nhưng nói nhiều nhất vẫn là Kim Hề và Kỳ Nhiên, Hạ Tư Hành chẳng nói chẳng rằng.
Hai người họ là bạn thân lâu năm, chủ đề mà Hạ Tư Hành có thể tham gia cũng không nhiều.
Cũng may Kỳ Nhiên là người hoạt ngôn giỏi xã giao, chỉ trong giây lát, chủ đề đã được dời sang hai người Hạ Tư Hành và Kim Hề.
Ánh mắt anh đảo qua đảo lại trên người bọn họ, hỏi, “Quen nhau thế nào vậy?”
Kim Hề, “Ba mẹ bọn em là bạn của nhau.”
Kỳ Nhiên nghĩ ngay đến một câu, “Lệnh cha mẹ, lời mối mai?”
Kim Hề lạnh giọng mỉa mai, “Anh thấy bọn em là kiểu người nghe lời ba mẹ sao?”
Kỳ Nhiên đáp, “Cậu ta thì anh không biết…!còn em, hồi xưa em là đứa nghe lời ba mẹ nhất xóm mà.”
Lời Kỳ Nhiên nói đều là sự thật.
Tuổi thơ của biết bao đứa trẻ khác là mò cua bắt ốc ở ngoài con suối nhỏ, vừa được nghỉ học là đi la cà khắp xóm, chơi đến mặt trời chưa lặn thì chưa chịu về nhà, kết bạn nhảy dây trong trường, nghịch ngợm thả sâu róm vào cặp của bạn; lớn lên một chút thì trốn học chơi net, chạy ra sân thể dục ngắm bạn nam chơi bóng, lên lớp thì truyền giấy với bạn, hễ không làm bài tập kịp thì mượn vở bạn chép cho xong, tiện tay đổi mấy đáp án.
Những điều trên không có cái nào liên quan đến Kim Hề.
Từ khi bắt đầu có ký ức, Kim Hề đã bắt đầu tập múa, tập không biết ngày đêm.
Học múa ba lê có yêu cầu nghiêm khắc với dáng người, lúc đi học, cô luôn là người ngồi thẳng lưng nhất lớp, cũng chưa bao giờ trốn học.
Cô luôn làm bài tập đầy đủ, có đôi khi thầy cô cho quá nhiều bài tập, lại phải đi học ba lê, cô sẽ tranh thủ làm bài tập ngay trên xe khi trên đường đến lớp múa.
Kỳ Nhiên luôn là người nhận được bao tràng vỗ tay hoan hô của nữ sinh trên sân bóng rổ, nhưng anh chưa bao giờ tìm được ánh mắt của Kim Hề trong số ánh mắt đầy ngưỡng mộ ấy.
Quãng đời học sinh của cô vừa đơn giản, vừa tẻ nhạt, chỉ cần vài ba câu đã có thể giải thích rõ ràng.
Cô không muốn một cuộc sống tràn đầy sắc màu như bao người sao? Cô không hâm mộ ư?
Kỳ Nhiên đã từng hỏi Kim Hề, và đến nay, anh vẫn còn nhớ rất rõ câu trả lời ấy.
Cô đáp rằng, “Nhưng em không muốn làm ba mẹ em thất vọng, em phải chăm chỉ tập múa, phải học thật giỏi.
Anh cũng biết ba mẹ em bận rộn công việc, em không muốn làm bọn họ bận tâm…!muốn bọn họ phải tự hào về em.”
Thiên nga nhỏ hồi đó đáng yêu biết bao nhiêu.
Sau khi gặp lại, thiên nga nhỏ trông có vẻ như chẳng thay đổi gì, nhưng Kỳ Nhiên lại thấy cô đã khác xưa, nhưng khác thế nào thì anh vẫn không thể nói rõ.
Quá khứ bất ngờ bị khơi lại, Kim Hề có hơi mất mát.
Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, cô khẽ cười, “Hồi xưa quả thật em rất nghe lời ba mẹ, hồi đó còn nhỏ nên không có mục tiêu của bản thân, cái gì cũng muốn làm hài lòng ba mẹ.”
Kỳ Nhiên, “Bây giờ thì sao, mục tiêu của em là gì?”
Kim Hề ngẫm nghĩ, “Giành lấy quán quân chăng?”
Kỳ Nhiên, “Vẫn liên quan đến ba lê sao?”
Kim Hề, “Ừm.”
Kỳ Nhiên, “Chẳng phải khi xưa mẹ em cho em học ba lê sao?”
Kim Hề, “Hồi đó là mẹ cho em học, học mãi rồi cũng thấy thích.”
Kỳ Nhiên khẽ nhếch môi.
Anh bỗng chuyển chủ đề, “Nếu hai nhà đã biết nhau, có phải ngày cưới cũng chẳng còn xa hay không?”
Kim Hề đang uống nước, nghe anh nói thế thì bị sặc, ho đến đỏ bừng mặt mày.
Hạ Tư Hành đưa tay vỗ lưng giúp cô.
Kim Hề giật mình, “Kết hôn?”
Kỳ Nhiên, “Không kết hôn à?”
Nụ cười trên gương mặt cô cứng đờ.
Thấy vẻ mặt khó nói của cô, Kỳ Nhiên lườm sang Hạ Tư Hành, “Đừng nói là anh không muốn cưới em ấy nhé? Tôi cảnh cáo anh, đây là thiên nga nhỏ của xóm bọn tôi.
Anh có biết từ nhỏ đến lớn có biết bao nhiêu thằng nhóc theo đuổi con bé không? Cả đám con trai trong xóm tôi đều thích em ấy, nhưng em ấy chẳng thèm đoái hoài đến ai.”
“Thiên nga nhỏ kiêu ngạo như thế chỉ nguyện ý ở bên anh, vậy mà anh không muốn cưới con bé ư?”
“Là người bên đằng gái, tôi phải trút giận thay con bé.”
Người bên đằng gái.
Hạ Tư Hành không ngờ anh lại lấy thân phận như thế để nói về mình.
Khóe môi anh cong lên, thong thả đáp lại, “Tôi không hề không muốn kết hôn với cô ấy.”
Kim Hề im lặng.
Kỳ Nhiên, “Vậy anh định khi nào kết hôn?”
Hạ Tư Hành đáp, “Phải xem ý cô ấy đã.”
Kỳ Nhiên, “Thiên nga nhỏ, em tính sao?”
Hai ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô.
Kim Hề như mọc phải gai sau lưng.
Kết hôn.
Thật ra cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Đối với cô, kết hôn là một chuyện cực kỳ xa vời.
Sau khi tốt nghiệp, cuộc đời của cô như được bước sang trang mới, tựa như một tấm vải vẽ khổng lồ, mà cô chỉ vừa mới phẩy được một nét, vẫn còn một không gian mênh mông mặc cô thỏa sức.
Trên tấm vải ấy, có những chỗ đã được cô quy hoạch sẵn, ví dụ như trở thành vũ công chính, nhận giải thưởng quốc tế…!Tất cả đều là thời khắc rực sỡ sáng chói.
Nhưng lại không hề có từ hôn nhân.
Cô không thích Hạ Tư Hành sao?
Không phải, trong mắt cô, Hạ Tư Hành là người mà cô không thể nào rời xa.
Vậy thì vì sao cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn?
Vì Hạ Tư Hành chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
Tình yêu mà Hạ Tư Hành dành cho cô vẫn mãi như thế, cô muốn làm gì thì làm, anh vẫn là người ủng hộ, cổ vũ cô.
Anh chưa bao giờ tạo bất cứ áp lực nào cho cô.
Thế nên yêu nhau bao năm, hai người bọn họ chưa từng xảy ra mâu thuẫn, quan hệ vẫn thoải mái, vui vẻ, không áp lực.
Hơn nữa bạn bè xung quanh, và gia đình hai bên cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn trước mặt bọn họ.
Cô mấp máy đôi môi, thầm nghĩ, đúng là cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Nhưng nếu Hạ Tư Hành cầu hôn, cô nghĩ, có lẽ đồng ý lấy anh cũng không đến nỗi tệ nhỉ?
Thế là, Kim Hề đẩy ngược vấn đề này lại Hạ Tư Hành.
“Anh không nhắc chẳng lẽ lại để em nhắc trước ư?”
Hạ Tư Hành lặng im nở nụ cười, “Là anh sai, anh hẳn nên nhắc đến mới đúng.”
Kim Hề, “Ừ, là lỗi của anh.”
Kỳ Nhiên xem đến là vui.
Bản lĩnh đẩy tội của thiên nga nhỏ đúng là càng ngày càng “pờ-rồ”.
Nhưng cười xong, trong lòng anh lại có một cảm giác khó tả.
Tựa như cô em gái mà mình thương yêu nhất cuối cùng đã tìm được bạn trai – chắc hẳn là cảm giác thế này nhỉ?
Kỳ Nhiên cầm ly rượu trên bàn, nhắm mắt nốc cạn.
Trải qua bao nhiêu năm, tình cảm giữa bọn họ đã dần dần phai nhạt.
Niềm vui sau nhiều năm gặp lại khiến anh váng vất đầu óc, và nhất là khi nhớ lại khoảng thời gian sớm chiều kề bên thuở nhỏ, cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẫn rạng rỡ như ánh trăng ngày xưa, khiến mọi người đều ao ước.
Còn anh đã là người từng trải, sau khi bị thời gian gột rửa, anh đã sớm quên mất dáng vẻ ban đầu của mình ra sao.
Vì thế khi vừa gặp lại cô, lòng anh đã thoáng chút xao động.
Anh cứ ngỡ đó là yêu.
Mãi khi đến lúc này, anh mới nhận ra rằng, trong mắt anh, cô vẫn là cô em gái nhà bên thân thiết với anh nhất.
Cái anh ngộ nhận thành tình yêu, chính là trái tim chưa từng thay đổi của cô.
Cũng chính là sơ tâm mà anh đã vứt bỏ trong quá trình trưởng thành.
…
Sau khi dùng bữa tối xong, Kỳ Nhiên quay về phòng thu tiếp tục thu âm ca khúc mới, anh đưa ảnh đã ký tên cho Kim Hề.
Một hộp to đùng.
Kim Hề ngạc nhiên, “Một tấm ảnh có chữ ký thôi mà đựng cái hộp to thế?”
Kỳ Nhiên đáp, “Còn có cả album và mấy thứ lặt vặt khác nữa, nói chung là tìm được gì anh đều đem hết cho em.”
Kim Hề, “Nhiều thế á?”
Kỳ Nhiên, “Hiếm có dịp em xin đồ của anh, đương nhiên anh phải chuẩn bị nhiều nhiều rồi.”
Dừng một lúc, anh lại cười, “Đâu thể sơ suất với thiên nga nhỏ được, đúng không nào?”
Kim Hề giần giật khóe môi, không đáp lại anh.
“Được rồi, cơm đã ăn xong, chữ ký cũng đã cho, anh về cày tiếp đây.” Kỳ Nhiên đội nón lên, lôi ra một cái khẩu trang màu đen từ trong túi, nửa gương mặt đã được che kín, chỉ chừa lại đôi mắt đào hoa, nốt ruồi lệ ngay khóe mắt như lóe sáng, “Lần sau ghi hình gặp lại nhé, thiên nga nhỏ…”
Anh không quên dặn dò Hạ Tư Hành, “…!Đối xử thiên nga nhỏ thật tốt đấy, không được ăn hiếp em ấy, em ấy còn có tôi, và cả đám nhóc trong ngõ nhỏ bảo kê đấy.”
Hạ Tư Hành nhếch môi, “Được.”
Ba người chia tay nhau.
Kỳ Nhiên quay về phòng thu thu âm ca khúc mới.
Hạ Tư Hành và Kim Hề đến Pha Sắc tiếp tục tăng hai.
Đến Pha Sắc, Hạ Tư Hành bước tới ngồi cạnh Giang Trạch Châu.
Liên quan đến vụ hỏa hoạn lần này, bên cục phòng cháy đã có kết quả điều tra.
Nguyên nhân dẫn đến hỏa hoạn chính là, Dư Diệm hút thuốc trong phòng làm bén lửa rồi lan ra thành đám cháy lớn; đường dây điện không hợp quy cách nên dẫn đến cháy dây điện.
Là do người gây ra không phải tự nhiên mà bốc cháy.
Dư Diệm chịu trách nhiệm lớn nhất, số tiền bồi thường lên đến tám triệu tệ.
Nói chuyện công việc xong, Giang Trạch Châu lại hỏi Hạ Tư Hành, “Gặp vị trúc mã kia xong có cảm giác gì?”
Hạ Tư Hành như chợt nhớ đến điều gì, ánh mắt thoáng nghiêm lại, “Anh ta quả thật không phải là đối thủ của tôi.”
Giang Trạch Châu nhíu mày.
Ngay sau đó, anh ta nghe thấy Hạ Tư Hành hừ lạnh, “Ngay cả việc cạnh tranh với tôi mà anh ta còn chẳng dám.”.