Cổ Thiên Nga - Chương 54: Chương 54
Hôm sau, Hạ Tư Hành thức dậy từ sớm.
Sáu giờ sáng, không khí mang theo sự oi bức của ngày hè và cả hơi lạnh của sương sớm.
Anh mặc bộ đồ thể thao màu xám, lúc đi ngang qua phòng khách lại gặp được Vu Tố cũng dậy sớm như mình.
Tối hôm qua, sau khi gõ cửa mà không thấy có ai đáp lại, Vu Tố rời đi ngay.
“A Hành có ở trong phòng con không?” – Câu hỏi này của bà nếu nói về giọng điệu nghi vấn, thì Hạ Tư Hành lại thấy bà cố ý hỏi thế thì đúng hơn.
Bà biết tỏng Hạ Tư Hành ở trong phòng của Kim Hề, nhưng không biết anh đang làm gì trong đó.
Gõ cửa lại không có ai trả lời, có lẽ bà đã đoán được bọn họ đang làm gì nên mới rời đi.
Đó chỉ là suy nghĩ của Hạ Tư Hành, trên thực tế thì anh đoán không hề sai.
Vì khi nhìn thấy anh, Vu Tố xụ mặt ngay lập tức.
Hạ Tư Hành chào bà, “Mẹ, chào buổi sáng.”
Vu Tố ngoảnh mặt ngó lơ, chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, cứ thế đi lướt qua.
Anh nhướng mày, đeo tai nghe lên rồi bước ra ngoài.
Lúc đứng ở chỗ thay giày trước cửa, cảm giác có người đang nhìn mình, thế là anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của Vu Tố.
“Sao thế mẹ?”
“Dù sao cũng chưa kết hôn, con chú ý đừng để ảnh hưởng.”
Hạ Tư Hành bật cười, “Con ảnh hưởng đến ai chứ?”
Vu Tố nghẹn lời.
“Đúng rồi, lát mẹ cho người mang bữa sáng lên cho Kim Hề nhé.”
“Con bé không xuống ăn à?”
“Da mặt mỏng, em ấy ngại không dám gặp mẹ.”
“Con cũng biết da mặt con bé mỏng à!” Vu Tố hung hăng lườm anh một cái, hạ giọng răn dạy, “Ở nhà không biết tém lại bớt sao?”
“Vậy mẹ đừng gõ cửa phòng cô ấy nửa đêm nữa được không?”
“…”
Vu Tố nhìn anh chằm chằm, tức tối xoay người đi vào phòng bếp xem bữa sáng hôm nay.
Cả buổi sáng, Vu Tố chẳng thèm đoái hoài đến anh.
Hạ Tư Hành cũng không bận tâm, ung dung thoải mái đi ra đi vào phòng ngủ của Kim Hề.
Kim Hề trốn trong phòng, có dỗ cỡ nào cũng không chịu ra.
Thoắt cái đã đến bữa trưa, Hạ Tư Hành tựa người lên tường, nhàn nhã nhìn cô, “Em định trốn tới khi nào?”
Kim Hề lạnh mặt, “Tới kiếp sau.”
Một thoáng im lặng trôi qua.
Kim Hề xuống giường, lúc đi lướt qua Hạ Tư Hành không nhịn được mà nhấc chân đạp một phát lên chân anh.
Hạ Tư Hành, “Kiếp sau tới nhanh thế à?”
“Anh đừng có mà được nước lấn tới.”
“Anh nào dám.”
Kim Hề xoay nắm cửa, kéo ra một nửa, rồi lại đóng lại.
Cửa vừa hé ra, lại đóng lại.
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, cô áp người lên cửa, hai vai buông thỏng, trông ỉu xìu chẳng có sức sống.
Hạ Tư Hành cười, “Chẳng phải tối qua lúc dụ dỗ anh thì hăng hái lắm sao, sao giờ lại ngại rồi?”
Kim Hề, “Đó là hai chuyện khác nhau mà.”
Cô mím môi, nghẹn đến đỏ mặt.
Ngắm nhìn đôi má đào ửng hồng khiến anh nhớ đến cảnh tình nồng ý đậm tối qua, anh cong môi nở nụ cười, bâng quơ đáp, “Ba mẹ đi cả rồi.”
Kim Hề hừ một tiếng, “Sao anh không nói sớm?”
Hạ Tư Hành, “Anh cố ý đấy.”
Cô lườm anh một cái.
“Không ngờ da mặt em lại mỏng như thế…” Dừng một lúc, Hạ Tư Hành khẽ nhéo vành tai cô, “Sao ở trước mặt anh chẳng thấy em ngại ngùng thế hả?”
“Ngại ngùng? Thế chẳng phải em biến thành Châu Tranh rồi sao?”
Kim Hề tức tối bật lại.
Nhắc tới Châu Tranh, Kim Hề hỏi, “Cô ấy chắc là đang ở nước ngoài rồi nhỉ?”
Hạ Tư Hành, “Chắc là thế.”
“Hai người không liên lạc sao?”
“Có gì để liên lạc?”
“Dù sao cô ấy cũng gọi anh là anh A Hành bao năm nay mà.”
Hạ Tư Hành nhìn cô từ trên xuống dưới, khẽ nhíu mày, trong đôi mắt ánh lên ý cười sâu xa, “Hễ ai mà gọi anh như thế thì em đều ghen đúng không? Hồi bé Châu Dương cũng từng gọi anh thế đấy.”
Kim Hề được đà nói tiếp, “Bảo sao có khi em cũng ngứa mắt với anh ấy.”
Hạ Tư Hành bất lực, mặc kệ cô đang cố tình kiếm chuyện, hỏi, “Em đói không?”
Kim Hề, “Đói ạ.”
“Xuống lầu ăn cơm thôi.”
“Dạ.”
Dưới phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn sẵn, thấy bọn họ đi xuống thì vội vàng dọn cơm lên.
Kim Hề nhận lấy đôi đũa, để ý quản gia cứ nhìn hai người chằm chặp, trong lòng không tự nhiên lắm.
Nhưng cô giả vờ bình tĩnh ăn cơm, vừa ăn vừa mở điện thoại lướt tin trong vòng bạn bè.
Wechat của cô không nhiều bạn bè, chỉ chừng vài trăm người mà thôi.
Cô không nhớ từng đọc được ở đâu một câu rằng, người có cuộc sống thực tế càng phong phú thì nội dung trên vòng bạn bè càng ít.
Câu nói này đã được kiểm chứng trên vòng bạn bè của cô.
Mấy trăm người bạn, nhưng chỉ có le que vài trạng thái.
Người đăng bài nhiều nhất thuộc về Châu Tranh.
Châu Tranh là người cực kỳ thích chia sẻ cuộc sống của mình lên mạng, người như cô ấy không cần phải nói nhiều, chỉ cần theo dõi trạng thái trong vòng bạn bè cũng có thể đoán ra cuộc sống thường ngày, từ đây có thể suy đoán ra gia cảnh và vòng xã giao của cô ấy.
Hiển nhiên, Châu Tranh có quan hệ rất rộng.
Xuất ngoại hơn một tháng, cô nàng quen được không ít bạn bè nước ngoài, ảnh chụp liên tục được đăng lên.
Kim Hề biết nếu mình có xuất ngoại cũng sẽ không thể làm quen được nhiều bạn như Châu Tranh.
Thật ra, cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện xuất ngoại sẽ có lợi cho cô.
Bốn năm đại học, vòng tròn xã giao của cô chỉ gói gọn trong phòng ngủ bốn người.
Còn hai mươi bạn học cùng lớp bây giờ có nhớ lại cũng chỉ là những gương mặt mơ hồ.
Vòng tròn xã giao gần như ít đến bế tắt, nếu ra nước ngoài thì quả thật là một loại tra tấn.
Huống chi, trong vũ đoàn có rất nhiều vũ công chính, chỉ có mỗi Trần Lăng và Lâm Sơ Nguyệt là từng ra nước ngoài tiến tu, những người còn lại dù không xuất ngoại tiến tu nhưng chẳng phải bọn họ vẫn có thể tỏa sáng trong những giải đấu quốc tế, nhận được giải thưởng quốc tế hay sao?
Cuộc thi quốc tế…
Nghĩ đến đây, Kim Hề lại thấy rầu.
Đánh mất cơ hội ra nước ngoài tiến tu cô không tiếc, nhưng nếu mất đi cơ hội tham gia cuộc thi quốc tế mới khiến cô ân hận.
Cuộc thi lần này rất có chất lượng, thành tích tốt nhất trong vũ đoàn chính là huy chương bạc.
Châu Tranh không có giải.
Kim Hề vô thức lên tiếng, “Nếu cuộc thi này tổ chức vào tháng sau thì tốt biết mấy.”
Hạ Tư Hành, “Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
Kim Hề mỉm cười, “Tại em thấy tiếc thôi.”
Hạ Tư Hành, “Không sao đâu, lần sau tham gia vẫn được mà.”
Cũng chỉ đành thế thôi.
Kim Hề chớp mắt, rồi lại chớp mắt lần nữa, cầm đũa gẩy gẩy cơm trong chén, lẩm bẩm một mình, “Lần sau thì phải chờ đến sang năm.”
“Cho em thêm một năm để chuẩn bị, nếu em không giành được cúp vàng thì đúng là không còn gì để nói.”
Được Hạ Tư Hành nịnh nọt lấy lòng như thế, không hiểu sao lại khiến cô cười tít mắt, “Anh nói đúng lắm.”
…
Ánh chiều tà ngày hạ vẫn mang theo cơn nóng oi ả, đám ve trên vòm cây ngoài sân sau cứ râm ran kêu mãi.
Hoa cỏ đều bị ánh mặt trời thiêu đốt, ỉu xìu mất hết sức sống.
Kim Hề cởi giày, đạp chân trần lên bãi cỏ, cầm ống nước tưới hoa cỏ.
Chẳng mấy chốc, quản gia đi tới.
“Thiếu phu nhân, cậu Châu đến ạ.”
Quản gia năm nay đã hơn năm mươi, nhưng ông đã cống hiến hơn nửa cuộc đời mình cho nhà họ Hạ.
Từ bảo mẫu, tài xế, người làm vườn, vệ sĩ của nhà họ Hạ cũng phải bảy tám mươi người, nhưng chưa bao giờ xảy ra tranh chấp.
Ông quản lý toàn bộ nhà họ Hạ cực kỳ chu đáo và tỉ mỉ.
Ngay cả Hạ Thành cũng rất tôn trọng ông.
Qua đó cũng có thể thấy rõ địa vị của ông ở nhà họ Hạ thế nào.
Càng đừng nói tới ban đầu Hạ Thành mời ông về làm việc là để ông làm thầy dạy lễ nghĩa cho Hạ Tư Hành.
Vì thế, Kim Hề cũng lễ phép đáp lại, “Chú Trương đừng gọi con là thiếu phu nhân, cứ gọi con là cô Kim như trước đây là được rồi.”
Quản gia ngẩn ra, lập tức cúi đầu, gương mặt hiện lên ý cười.
Ông xoa tay, “Tôi xin lỗi, do tôi…!vui quá thôi.”
Kim Hề, “Dạ?”
“Chuyện của thiếu gia và cô…!Tôi chứng kiến cậu ấy trưởng thành, tôi rất hiểu cậu ấy, nếu không nhận định người đó là cô, cậu ấy sẽ không đưa cô về nhà.” Gương mặt luôn nghiêm túc của quản gia chợt trở nên dịu dàng, “Sớm muộn gì cũng là thiếu phu nhân, thôi thì gọi từ bây giờ cho quen, cô thấy sao?”
Đối mặt với thỉnh cầu của một ông chú hơn năm mươi tuổi, Kim Hề ngại từ chối.
Quan trọng là cô cũng không tìm được lý do để từ chối.
Cô bỗng nhớ ra, lần này ở lại Hạ gia dưỡng thương, quản gia thường xuyên nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú.
Cô còn tưởng mình làm sai chuyện gì, bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc ấy quản gia đang nhìn mình như nhìn con dâu tương lai.
Cô nở nụ cười ngại ngùng, quay đầu liếc nhìn người đang ở trong phòng khách.
Hiển nhiên Châu Dương cũng thấy cô, anh ta vòng qua phòng khách, bước ra ngoài này.
Chưa đầy hai phút, Châu Dương đã xuất hiện trước mặt cô, đã thế còn mang theo vẻ mặt đầy hốt hoảng, “Chẳng phải em bị gãy xương mông sao? Sao lại có thể đi đứng được bình thường vậy?”
“Gãy xương gì cơ?”
“Xương mông* chứ gì!”
* Ở đây có thể là gãy xương cụt, hoặc xương chậu.
“Ai nói với anh thế?” Kim Hề cất cao giọng, ánh mắt lạnh lẽo chỉ hận không thể thủ tiêu cái người tung tin đồn nhảm kia.
Nghe giọng cô, sống lưng Châu Dương lạnh toát, anh ta gãi đầu, nghe giọng là biết annh ta muốn giũ sạch tội, “Con bé Cam nói đấy! Con nhóc đó nói em bị gãy xương phần đùi gì đó…!trừ mông ra thì còn chỗ nào gần đùi nữa?”
Kim Hề lạnh mặt, gằn từng chữ một, “Nứt xương sườn.”
Khóe môi Châu Dương giần giật.
Chọc công chúa thiên nga giận rồi, mau chạy thôi!
Nói thì chậm nhưng hành động lại nhanh, anh ta nhanh chóng xoay người chạy vào phòng khách.
Sau lưng, Kim Hề giơ ống nước phun thẳng vào bóng lưng cuống cuồng chạy trốn của Châu Dương.
Nước lạnh bắn tung tóe trên lưng, Châu Dương bực mình dậm chân.
Chẳng biết sao mà cánh cửa phòng khách mở hoài không ra.
Rõ ràng lúc anh ta ra đây cửa không hề đóng lại, sao bây giờ tự dưng lại bị khóa rồi?
“Chú Trương! Chú Trương!” Châu Dương vừa né luồng nước phun tới vừa gào lên gọi quản gia, “Cứu mạng chú ơi! Công chúa thiên nga đừng có phun nước lên người anh nữa! Bộ đồ này là bản giới hạn! Đắt lắm đấy!”
Kim Hề kéo ống nước đi tới, càng lúc càng gần Châu Dương hơn.
Châu Dương trốn khắp nơi, Kim Hề đuổi theo, dí vòi nước vào thẳng người anh ta.
Cả người anh ta ướt như chuột lột, cứ như vừa mới bước từ dưới nước lên.
“Á! Hạ Tư Hành! Cậu để mặc bạn gái mình quậy vậy hả?”
“Cứu mạng, giết người trời ơi!”
“Có còn luật pháp nữa không hả?”
Kim Hề nheo mắt, cười khẩy, “Em chính là luật pháp đây.”
Châu Dương la oai oái, đúng lúc này, anh ta trông thấy quản gia không biết từ đâu xuất hiện, vội kêu lên, “Chú Trương, chú cũng mặc kệ cô ấy sao?”
Quản gia cười tít mắt, “Cậu Châu chọc thiếu phu nhân giận, nếm trái đắng là điều đương nhiên.”
Châu Dương trợn mắt há mồm, “Chú Trương?!”
Quản gia, “Đợi thiếu phu nhân hết giận, cửa sẽ được mở ra, cậu Châu chớ lo.” Dừng một lúc, ông săn sóc nói, “Còn bộ đồ mà cậu Châu đang mặc, ngày mai tôi sẽ cho người mang cả bộ sưu tập mùa này đến chỗ của cậu.”
Cả bộ sưu tập, Châu Dương âm thầm nhẩm tính giá tiền.
Châu Dương nhắm mắt, cắn răng quyết bảo vệ tôn nghiêm của minh, “Chú Trương, chú thấy con thiếu tiền ư?”
Quản gia hiền hòa đáp, “Nghe nói lúc trước cậu Châu chấm một chiếc xe, mà hình như chiếc xe kia đã bị Thẩm tổng của Thẩm thị nẫng tay trên mua mất rồi?”
Châu Dương bị nước xịt thẳng vào không tài nào mở mắt được, “Chú Trương có ý gì?”
“Tôi sẽ đến thương lượng với Thẩm tổng mua lại chiếc xe đó tặng cho cậu.”
“…”
Châu Dương đứng im tại chỗ, không nói không rằng.
Một lát sau, anh ta quay lại nhìn Kim Hề, đứng im không nhúc nhích, “Nào, xịt mạnh lên đi, nếu em mà xịt lệch là anh giận đấy!”.