Cổ Thiên Nga - Chương 13: Chương 13
Kim Hề nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau giây phút xấu hổ, giới thiệu bọn họ với nhau, “Mạnh Ninh.”
“Còn đây là Hạ Tư Hành.”
Hiển nhiên năng lực kiểm soát biểu cảm của Mạnh Ninh không theo kịp hai người họ.
Cô nàng hốt hoảng chào một tiếng, ngơ ngơ ngác ngác bước vào nhà, bàn tay siết chặt gói hàng không chịu buông.
Trong lúc Kim Hề vào phòng ngủ lấy đồ sạc, ngoài phòng khách chỉ còn lại Hạ Tư Hành và cô nàng.
Làn gió mát rượi làm tản đi nhiệt độ trên người Mạnh Ninh, hơi ấm bắt đầu lan ra sưởi ấm cơ thể, Mạnh Ninh cũng dần hoàn hồn, ánh mắt vô thức lướt sang bóng lưng của người đàn ông kia.
Sau tình huống vừa nãy, chỉ có mỗi mình anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như người ngoài cuộc.
Bị người ta làm phiền mình thân mật với người yêu, nhưng anh chỉ hờ hững nhìn sang cất tiếng chào Mạnh Ninh theo lời giới thiệu của Kim Hề, và rồi không thèm nhìn cô nàng thêm lần nào.
Xung quanh Mạnh Ninh không thiếu những chàng trai ưu tú, nhưng cô nàng lại không thể tìm được mối liên hệ giữa từ “ưu tú” với người đàn ông trước mặt mình đây.
Trên người anh toát ra khí chất kiêu ngạo của những kẻ bề trên.
Cô nàng thầm nghĩ, anh thật sự chỉ là bác sĩ thôi sao?
Trông anh không giống một bác sĩ đã nhìn thấu mọi đau khổ của nhân gian, mà trái lại càng giống một vị thần đã từng nếm trải đắng cay của thế gian hơn.
“Mình đi nhé.” Kim Hề cầm đồ sạc bước ra, mấp máy đôi môi, khẽ gọi, “Ninh Ninh.”
Mạnh Ninh vuốt tóc, ngại ngùng nhìn sang Kim Hề, cất giọng khô khốc, “Đi đường cẩn thận.”
Cánh cửa dần khép lại, Kim Hề không nhịn nổi bấm thật mạnh vào cánh tay anh cho hả giận.
“Em đã nói là không được rồi, sao anh không chịu nghe?”
“Anh không ở nhà đợi mà chạy đến đây làm gì hả?”
“Hạ Tư Hành!”
“Em cũng chẳng ở nhà đợi còn gì?” Hạ Tư Hành hỏi ngược lại, anh đưa tay kéo bàn tay đang tác oai tác quái trên người mình xuống, siết chặt lấy nó, “Mà anh cũng đã ngừng lại rồi đấy thôi.”
“…!Cô ấy nhìn thấy rồi.”
Kim Hề nhắm mắt, hình ảnh vừa nãy lại hiện lên, lúng túng, gượng gạo, đầy ngượng ngùng.
Hạ Tư Hành ôm eo cô, “Là lỗi của anh.”
Cô hừ một tiếng.
Quả táo Adam của Hạ Tư Hành nhấp nhô lên xuống, giọng cười cũng khàn đi, “Lần sau anh sẽ đóng cửa.”
“…”
“…”
Không phải lần sau anh không dám nữa.
Mà là, lần sau anh sẽ đóng cửa.
…
Trên đường về, Kim Hề im lặng ngồi bên ghế phụ không nói không rằng.
Những lúc chờ đèn đỏ, Hạ Tư Hành thỉnh thoảng lại đưa tay xoa đầu cô như đang vỗ về thú cưng của mình.
Cứ liên tục vài lần như thế, cô bực bội hất tay anh ra.
“Anh phiền quá đó.”
“Chịu nói chuyện với anh rồi hả?”
“Không muốn để ý tới anh.”
Nhưng chỉ vài giây sau, Kim Hề lại nói, “Ngày mai sao em dám nhìn mặt cô ấy đây?”
Bình thường dù cô và Hạ Tư Hành có thân mật cỡ nào cũng không sao.
Hạ Tư Hành có một sự chấp nhất và sở thích gần như đặc biệt đối với chuyện này.
Ở trong nhà, từ trên giường, huyền quan, phòng khách, phòng tắm, thậm chí là trước cửa sổ sát sàn đều có dấu vết hoan ái của bọn họ.
Có một điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ chính là, đàn ông còn nông cạn hơn cả phụ nữ.
Chinh phục phụ nữ chỉ cần gương mặt và tam quan, nhưng chinh phục đàn ông thì lại cần gương mặt và số đo ba vòng.
Đối với đàn ông mà nói, khoái cảm do thể xác mang tới có thể quyết định thái độ và tình cảm của anh ta đối với người phụ nữ ấy.
Chính vì thế Kim Hề đã chốt định rằng, Hạ Tư Hành ham thích chuyện này đã chứng minh một điều…
Đó chính là, dù là trên giường hay là dưới giường, cô vẫn là bình hoa xinh đẹp nhất.
Hơn nữa, tìm hoan mua vui không phải chỉ có mỗi đàn ông yêu thích, phụ nữ cũng rất hưởng thụ.
Nhưng hưởng thụ là một chuyện, thoải mái chia sẻ với mọi người lại là chuyện khác.
Trong một số phương diện, Kim Hề cực kỳ bảo thủ.
Hồi đợt nghỉ đông năm nhất đại học, khi cô và Hạ Tư Hành cùng tỉnh lại trên một chiếc giường, sau một hồi im lặng nhìn nhau, anh là người lên tiếng trước, “Em đói không?”
Kim Hề còn ngáy ngủ, mơ màng nhìn sang anh, hiển nhiên không ngờ tới anh vừa mở miệng lại nói câu này.
“…!Hơi hơi.” Kim Hề đáp.
“Tắm trước đã rồi ăn cơm sau.” Hạ Tư Hành vén chăn bước xuống giường, đi được vài bước vẫn không nghe thấy sau lưng có động tĩnh gì, anh lại vòng trở về, thân mật kề sát vào, cọ cằm lên vành tai cô, “Anh bế em đi tắm nhé? Hửm?”
Không đợi cô trả lời, anh đã bế cô ra khỏi chăn.
Kim Hề tiếp nhận sự thật rất nhanh, nhanh đến mức khi vừa vào phòng tắm, cô đã đảo khách thành chủ, kéo Hạ Tư Hành vào bồn tắm.
Sau khi kết thúc, hai người thay đồ đến một nhà hàng gần đó ăn cơm,
Đến giờ Kim Hề vẫn còn nhớ nhà hàng ấy rất rõ.
Đó là một nhà hàng theo phong cách Hongkong, hồi vừa mới khai trương khách xếp thành hàng dài, qua hai tháng đã ế đến độ có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa.
Kim Hề uể oải chọn đại một chỗ ngồi xuống, nhưng chỗ đối diện cô lại vô cùng bắt mắt.
Hai bên bàn có một bên dựa vào tường, một bên để cho khách ngồi.
Cô cứ nghĩ chỗ đó dành cho những người ngại giao tiếp.
Nhưng không ngờ, có một đôi đi đến đó ngồi xuống.
Đến khi Hạ Tư Hành gắp cho cô một viên sủi cảo tôm, Kim Hề mới thôi nhìn.
Cô cắn viên sủi cảo kia, ngẩng đầu định nói gì đó với Hạ Tư Hành, nhưng ánh mắt cô bất chợt hiện lên vẻ hốt hoảng và bối rối, gương mặt dần dần ửng đỏ.
Hiển nhiên Hạ Tư Hành đã hiểu lầm, cứ ngỡ cô vẫn chưa bình tĩnh sau cơn mây mưa lúc nãy.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, “Anh làm em đau à?”
Chỗ ngồi ở đây đều có vách ngăn, nếu không cố tình soi thì sẽ không có ai chú ý bên này.
Hơn nữa, ngoài đường đầy cặp đôi nắm tay, ôm eo nhau, có cặp còn thân thiết hơn thế nữa.
Bọn họ cũng không khác mấy so với các cặp đôi bình thường khác.
Nhưng Kim Hề vẫn run lên, cô kéo tay anh xuống, gọi thẳng tên anh, “Hạ Tư Hành!”
Hạ Tư Hành tự nhiên như không có gì, “Sao thế?”
Kim Hề khẽ cau mày, cất giọng vừa ngượng ngùng vừa nghiêm túc, “Em không thích thế này, ở nhà muốn làm gì cũng được…” Trên gương mặt cô hiện lên vẻ mất tự nhiên, nhưng sau đó lại nghiêm túc nói, “Nhưng ở bên ngoài thì không được.”
Cô nhìn sang phía bên kia, “Em không thích như thế.”
Như thế là thế nào?
Hạ Tư Hành nương theo ánh mắt của cô nhìn sang.
Đó là một cặp đôi khá trẻ tầm hai mươi tuổi, hai người họ ngồi song song nhau, anh một miếng, em một miếng, rồi lại hôn nhau một cái.
Tình yêu đương lúc nồng nhiệt nên thích quấn quýt lấy nhau, và có lẽ họ cũng đã quen với ánh mắt mọi người xung quanh.
Hạ Tư Hành nhíu mày.
Kim Hề gọi anh, “Anh A Hành.”
“Hửm?”
Cô nói, “Ở nhà anh muốn gì cũng được, nhưng ra ngoài đường thì không được.”
Hạ Tư Hành rút cánh tay đang vòng qua eo cô về, đưa mắt nhìn xuống, chạm vào ánh mắt trong veo của cô, anh đành lên tiếng, “Được rồi.”
…
Kim Hề là một người đầy mâu thuẫn.
Trước mặt mọi người, cô là một người truyền thống và dè dặt.
Nhưng khi ở bên cạnh Hạ Tư Hành, cô lại trở thành một người bạo dạn, cởi mở.
Cô giống như một đồng tiền xu, nhưng đồng tiền Kim Hề đã nằm gọn trong lòng bàn tay Hạ Tư Hành từ lâu, bất kể là mặt nào đều được anh nghiên cứu kỹ càng.
Và anh cũng biết, nếu để bị người khác bắt gặp, cô sẽ ngại ngùng và xấu hổ nhường nào.
Dù gì cô cũng là con gái.
Hạ Tư Hành đỗ xe ở ga ra tầng hầm, tắt máy xe, anh tháo dây an toàn, thiện tay tháo luôn cho Kim Hề.
“Chuyện cũng đã rồi, em đừng suy nghĩ nhiều làm gì.” Hạ Tư Hành nói.
Kim Hề lườm anh một cái sắc lẹm, không ừ hử gì bước thẳng xuống xe.
Hạ Tư Hành thoáng khựng lại, sau đó yên lặng đi theo cô lên lầu.
“Tối nay em muốn ăn gì?” Anh tìm cớ bắt chuyện.
“Không ăn.”
“Thế thì không được.”
“Em tức no luôn rồi.”
“…”
Trước khi ra về dì giúp việc đã mở sẵn đèn ở huyền quan, ánh đèn vàng phủ xuống trông càng thêm ấm áp.
Kim Hề giận dỗi đưa lưng về phía Hạ Tư Hành tháo giày, cởi áo khoác.
Áo lông chồn bị vứt lên trên tủ kép nhân lúc chủ nhân đang thay giày mà trượt xuống dưới, Hạ Tư Hành thấy thế bèn đưa tay lướt qua người Kim Hề định chụp lấy, nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào thì Kim Hề đã né tránh.
Ngay lập tức, Hạ Tư Hành sầm mặt.
Kim Hề không phát hiện ra cảm xúc của anh đã thay đổi, lạnh lùng nói, “Cách xa em ra, bây giờ em không muốn đụng vào anh.”
Đi được vài bước, cô lại vòng trở về, cất giọng như đang thông báo chứ không phải thương lượng, “Tối nay ngủ riêng.”
Hạ Tư Hành bạnh quai hàm, nhìn cô vài giây, “Kim Hề.”
“Đừng có gọi tên em.”
Ánh đèn ngoài huyền quan hắt lên giữa hàng mày Hạ Tư Hành, ánh mắt anh càng thêm dịu dàng, “Em lại muốn quậy gì nữa thế?”
Kim Hề chẳng thèm đoái hoài gì tới anh, lách mình đi vào phòng tắm.
Đúng là giận thật rồi, Hạ Tư Hành nhíu mày, bất lực không biết phải làm sao.
…
Kim Hề ngâm mình thư giãn trong bồn tắm lớn được nửa chừng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng vặn cửa, nhưng cánh cửa lại không hề xê dịch…!vì đã bị cô khóa trái.
“Mở cửa đi em.” Cách một cánh cửa, giọng Hạ Tư Hành như từ xa vọng lại.
“Không đấy.” Cô đáp lại.
Sau một thoáng im lặng, Hạ Tư Hành hỏi, “Có phải em tưởng anh không có cách tóm được em không?”
Đương nhiên là không rồi.
Cô biết trong tủ ngoài huyền quan có chìa khóa dự phòng.
Người không quan tâm chuyện trong nhà như cô mà còn biết chìa khóa dự phòng nằm ở đâu, lý nào Hạ Tư Hành lại không biết.
Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, bên ngoài vang lên tiếng mở khóa.
Kim Hề chầm chậm mở mắt, Hạ Tư Hành đã xuất hiện bên cạnh bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống cô.
Gương mặt lạnh lùng đầy kiêu ngạo đắc ý liếc nhìn cô, giọng điệu tuy lãnh đạm nhưng lại như xuyên thẳng vào khu thần kinh của cô, khiến toàn thân cô nổi da gà, “Mới có mấy ngày không gặp mà sao em lại không ngoan thế hả?”
Cơn sợ hãi bất giác xông thẳng lên đầu Kim Hề.
Chọc giận anh thì người chịu thiệt vẫn là cô mà thôi.
Kim Hề đành cầu xin tha thứ, “A Hành à.”
Hạ Tư Hành từ từ cởi nút áo, “Biết sai rồi à?”
Cô gật đầu, “Dạ.”
Áo sơ mi trên người anh rơi xuống sàn nhà.
Cùng lúc đó, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên trong phòng tắm.
Dây lưng cũng đã được cởi.
Hạ Tư Hành bước vào bồn tắm, ngón tay vuốt ve cằm cô, ôm cô trong làn nước, lạnh lùng buông lời, “Muộn rồi em.”
Dưới ánh đèn sáng loáng, làn nước trong bồn tắm dập dềnh liên tục.
Hạ Tư Hành bế cô ra khỏi bồn tắm quay về phòng ngủ.
Kim Hề mơ mơ màng màng thiếp đi, trước đó còn cố giãy giụa gỡ gạc một câu, “Ngủ riêng…”
Vậy mà anh lại đi so đo với người đã ngủ, “Không cho.”
Lúc mặc đồ cho Kim Hề, anh bất giác ngắm nhìn vết sẹo sau lưng cô.
Làn da cô trắng như tuyết, mượt mà mịn màng, nhưng ở phần xương bả vai lại có một vết sẹo to cỡ móng tay.
Chỗ này của cô từng bị bỏng, may là được đưa đến bệnh viện kịp thời, lại nhờ đến sự can thiệp của bệnh viện thẩm mỹ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra chỗ này sậm màu hơn so với những chỗ khác.
Mà điều bất ngờ cả, khi vết sẹo này kéo da non, nó dần dần gom nhỏ lại, tạo thành một hình vẽ hơi sậm màu khá giống một cô gái mặc váy khiêu vũ.
Làn váy nhẹ bay, dịu dàng uyển chuyển, trông như một hình xăm.
Anh cúi xuống, thành kính hôn lên vết sẹo ấy, “Đã qua lâu rồi, hẳn là hết đau rồi nhỉ.”
“Sau này sẽ không đau nữa.”
“Anh hứa.”.