Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị - Chương 14: Anh lại ôm cô vào lòng
Khi Phó Ngôn Châu về đến nhà, Mẫn Hy đang dựa vào đầu giường xem máy tính bảng, váy ngủ tối nay đổi thành một màu hồng nhạt, cô đang nghiên cứu tư liệu liên quan đến thực phẩm của Lạc Mông, anh vào phòng mà cô cũng không ngẩng đầu lên.
Phó Ngôn Châu tháo đồng hồ đeo tay và nhẫn xuống, thong thả cởi nút áo sơ mi, chăm chú nhìn cô: “Anh không về dỗ em ngủ thì em sẽ không ngủ sao?”
Cách mấy chục giây, Mẫn Hy mới đáp một tiếng: “Vâng.”
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
Áo sơ mi của Phó Ngôn Châu chỉ còn lại một nút phía dưới cùng còn chưa cởi, lúc cô nhìn qua đầu ngón tay anh, anh cởi nốt ra, trên ngực có mấy vết cào màu tím và đỏ thẫm không đồng màu, giữa thắt lưng thon gọn cũng có một vết, mấy vết này cùng bắt mắt, đậm hơn so với vết cào trên ngực, hẳn là do tối hôm qua cô để lại.
Phó Ngôn Châu nghiêm túc hỏi cô: “Sau này anh đi công tác, hoặc là em đi công tác, em định làm thế nào?”
Mẫn Hy suy nghĩ một lúc: “Nếu đi công tác quá năm ngày, thì lúc về phải cho em gối cả đêm.”
Phó Ngôn Châu không nói gì, cởi áo sơ mi đi vào phòng tắm.
Ánh mắt Mẫn Hy di chuyển theo, trên vai trái của anh cũng bị cô cào hai vết. Trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên làm, vết cào trên người anh cái cũ còn chưa mờ thì cái mới đã đến.
Cửa phòng tắm đóng lại, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
Mẫn Hy thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem máy tính bảng, vừa rồi cô lướt được một bài đăng của một blogger tài chính, nội dung phân tích có nên tiếp tục nắm giữ cổ phiếu của Thực phẩm Lạc Mông hay không.
Đầu tháng này, giám đốc điều hành của Thực phẩm Lạc Mông được mời tham dự hội nghị đầu tư của Minh Thành, cư dân mạng đồn đoán Thực phẩm Lạc Mông có kế hoạch xây dựng nhà máy mới, trước mắt có thể vẫn đang trong giai đoạn lựa chọn địa điểm.
Mẫn Hy chưa từng tới Minh Thành, hình như là thành phố bên cạnh Giang Thành.
Hai thành phố cách nhau không xa, chỉ hơn 100km.
Bất kể thành phố nào được chọn thì đây cũng là một tín hiệu thuận lợi cho việc giá cổ phiếu sẽ tăng.
Nếu Thực phẩm Lạc Mông thực sự có ý định xây dựng nhà máy mới, đến lúc đó có thể có sản phẩm mới ra mắt thị trường, đối với cô mà nói đây là một cơ hội, việc marketing sản phẩm mới đầy thách thức, cũng có cảm giác thành tựu hơn.
Cô theo dõi vài blogger về tài chính, tắt máy tính bảng lại, Phó Ngôn Châu cũng đã tắm rửa xong rồi đi ra.
Mẫn Hy nằm xuống chờ anh chủ động ôm cô vào lòng.
Phó Ngôn Châu tắt đèn nằm xuống, cánh tay duỗi thẳng: “Lại đây.”
Mẫn Hy nói: “Anh kéo em vào lòng đi, chứ như này có vẻ như anh không cam tâm tình nguyện vậy.”
Phó Ngôn Châu: “Cái này gọi là tự lừa mình dối người.”
“……”
Phó Ngôn Châu siết chặt eo cô rồi ôm cô vào lòng, Mẫn Hy không vui đẩy anh một cái, anh thản nhiên cười, dán môi lên trán cô, dỗ dành: “Đừng nháo nữa, không phải không tình nguyện.”
Biết rõ anh đang dỗ dành cô, chỉ muốn cô hết giận, nhưng cô vẫn rất hưởng thụ.
Mẫn Hy nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, cho dù đã tắm rửa nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
“Anh uống nhiều hả?”
“Không nhiều lắm, rượu là do anh trai em mang tới, tác dụng chậm.”
“Có phải anh muốn nói, có thể là do rượu giả hay không?”
Cô rõ ràng cảm giác được lồng ngực anh khẽ rung, không biết liệu có phải anh đang cười.
“Mẫn Hy, đừng có lấy lòng tiểu nhân.”
Phó Ngôn Châu nâng đầu cô lên rồi ấn vào cổ anh: “Ngủ đi.”
Trưa nay Mẫn Hy bận rộn đến mức không có thời gian ngủ trưa, cơn buồn ngủ rất nhanh đã ập tới, hô hấp chậm rãi trở nên đều đều, cơ thể ở trong ngực Phó Ngôn Châu hoàn toàn thư giãn.
Ngoại trừ thứ sáu, sáu đêm còn lại anh chỉ cần dỗ cô ngủ là được, hôm nay không phải thứ sáu, cánh tay anh không cần làm gối cho cô cả đêm. Cảm giác được cô đã ngủ, Phó Ngôn Châu thử rút cánh tay mình ra, đặt cô lên gối.
Mẫn Hy ngủ không sâu, mơ mơ màng màng ý thức được anh muốn buông cô xuống, giận dữ cào anh một cái.
Phó Ngôn Châu: “…”
“Ngủ đi.” Anh lại ôm cô vào lòng một lần nữa.
Nửa tiếng trôi qua, Mẫn Hy đã ngủ say.
Phó Ngôn Châu do dự có nên đặt cô lên gối hay không. Cuối cùng, cánh tay vẫn cho cô gối cả đêm, anh cũng ôm cô một đêm, tới gần sáng mới buông ra.
Có đôi khi chính anh cũng không thể tưởng tượng nổi, người như anh làm sao có thể chịu đựng được tính tình tùy hứng này của cô.
Sáng hôm sau khi Mẫn Hy mở mắt ra, Phó Ngôn Châu sớm đã rời giường.
Cô quay đầu muốn lấy điện thoại xem thời gian, đột nhiên ôm cổ vì đau.
Bị ngoẹo cổ rồi, cô không dám xoay đầu.
Có lẽ là do tối hôm qua chờ cô ngủ xong, Phó Ngôn Châu đã tùy ý nhét gối xuống dưới đầu cô, căn bản không để ý đến tư thế ngủ của cô có thoải mái hay không.
Nếu không sẽ không bị sái cổ nghiêm trọng như vậy.
Cô rửa mặt xong đi xuống lầu, Phó Ngôn Châu đã đến công ty.
Kể từ khi kết hôn đến nay, số lần họ ngồi ăn sáng cùng nhau đếm trên đầu ngón tay.
Mẫn Hy xoa cổ một hồi, không thấy chuyển biến tốt hơn, vẫn không dám quay sang phải.
Như vậy lái xe không an toàn, cô gọi tài xế đưa cô đến công ty.
Trên đường đi cô nhắn tin cho Phó Ngôn Châu: [Sau này chờ em ngủ xong anh có thể giúp em để gối cẩn thận được không? Em bị sái cổ rồi, bây giờ không cả dám xoay đầu.]
Phó Ngôn Châu gọi điện thoại tới, mọi người cũng vừa đến văn phòng, thư ký Bạch đưa tới một tách cà phê cho anh để lấy lại tinh thần, anh ôm Mẫn Hy ngủ một đêm, cô bị sái cổ, anh cũng không ngủ ngon.
“Không liên quan gì đến gối đầu.” Anh nói.
“Vậy có liên quan đến cái gì.”
“Gối lên cánh tay anh nên mới bị sái cổ, về sau em vẫn nên gối lên gối thì hơn.”
Mẫn Hy cảm thấy buồn cười, không miễn cưỡng anh nữa: “Nếu anh hối hận chuyện đã đồng ý mỗi đêm cho em gối lên cánh tay thì có thể nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng, em không vô lý như vậy.”
“Anh bận đi.” Cô cúp máy.
Phó Ngôn Châu nhắn tin cho cô, giải thích: [Em bị sái cổ lại trách anh, ôm em ngủ cả một đêm, trời sáng mới đặt em lên gối.]
Phần còn lại, anh không biện minh nhiều.
Mẫn Hy: [Tối qua cũng không phải thứ sáu, sau khi em ngủ sao anh không đặt em xuống?]
Phó Ngôn Châu: [Đặt em xuống em lại không vui.]
Lòng Mẫn Hy giãn ra, sự buồn bực đến nhanh đi cũng nhanh: [Em thu hồi câu nói ‘Anh bận đi’ vừa rồi.]
Đến dưới lầu tòa nhà, Mẫn Hy vừa bước lên bậc thang, phía sau có người gọi cô: “Mẫn Hy. ”
Là giọng nói của Dư Trình Đàm.
Mẫn Hy đưa tay giữ cổ, cả người chậm rãi xoay qua, cười chào hỏi: “Dư tổng, chào buổi sáng. ”
Dư Trình Đàm hôm nay vẫn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám như trước, anh thích màu xám, trong mười chiếc áo sơ mi thì có đến chín chiếc màu xám, chỉ có thể thông qua chi tiết logo trên nút áo để xác nhận không phải ngày nào anh cũng mặc cùng một bộ.
Đến gần, Dư Trình Đàm phát hiện cổ cô cứng đờ, nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Em bị sái cổ.” Mẫn Hy dùng ngón tay xoa bóp chỗ đau.
Cô hỏi: “Buổi sáng anh có rảnh không? Em muốn báo cáo với anh về tiến độ của dự án của khoa học kỹ thuật Thịnh Thời.”
Dư Trình Đàm suy nghĩ một chút, nói: “Mười giờ đến văn phòng anh.”
—
Mẫn Hy mở cuộc họp buổi sáng xong thì nhận được email của thư ký Thịnh Kiến Tề, thông báo cho cô sáng mai đến họp ở Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời để xác nhận phương án cuối cùng của dự án.
Ban đầu kế hoạch cuối tháng mới đến Thượng Hải công tác, giờ lại sớm hơn một tuần.
Chín giờ năm mươi lăm, Mẫn Hy lên lầu báo cáo công việc trước năm phút.
“Chị Mẫn.” Cư Du Du cười chào hỏi cô, chỉ vào văn phòng của Dư Trình Đàm, nhỏ giọng nói: “Chúc Du Nhiên bên quan hệ công chúng Trác Nhiên tới tìm Dư tổng, hai người còn chưa nói chuyện xong, chị hãy ngồi chờ vài phút.”
“Chúc Du Nhiên?”
“Ừm.”
Cư Du Du suy đoán: “Có thể có chuyện vui. Cô ấy còn mang theo kẹo mừng.”
Mẫn Hy gật gật đầu, Cư Du Du lại bận rộn với công việc trong tay, cô không có việc gì để làm, có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu Chúc Du Nhiên đã ra về, Dư Trình Đàm tiễn cô ấy đến thang máy, tiếng nói chuyện phiếm của hai người kéo suy nghĩ của Mẫn Hy trở về, cô có gặp qua Chúc Du Nhiên vài lần trong những buổi hoạt động xã giao, trước kia cô chú ý Chúc Du Nhiên là bởi vì Chúc Du Nhiên là một nhân tố xuất sắc trong lĩnh vực PR.
Sau đó biết Chúc Du Nhiên là người Phó Ngôn Châu thích, điểm chú ý của cô bị chệch đi, sau đó bèn dứt khoát không chú ý tới nữa.
Chúc Du Nhiên và Dư Trình Đàm vừa đi vừa tán gẫu, không chú ý tới thư ký Cư và Mẫn Hy ở bên cạnh.
Mẫn Hy cũng không cố ý nhìn Chúc Du Nhiên, cúi đầu đọc tư liệu trong tay.
Rất nhanh, Dư Trình Đàm đã tiễn người về, gọi cô đến văn phòng.
“Chờ lâu rồi phải không?” Dư Trình Đàm áy náy nói.
Mẫn Hy ngồi xuống đối diện anh: “Không ạ, mới có vài phút.”
Dư Trình Đàm giải thích: “Chúc Du Nhiên tới đưa thiệp cưới.”
Mẫn Hy đành phải coi Chúc Du Nhiên là một người không quen biết nói tiếp: “Cô ấy và anh có quan hệ không tệ nhỉ?”
Dư Trình Đàm: “Không có qua lại. Chuyện nói ra thì rất dài.”
Quan hệ công chúng Gia Thần và Trác Nhiên là hai công ty hàng đầu trong giới PR, hai nhà sáng lập là chủ tịch Dư và chủ tịch Chúc là cựu sinh viên đại học cùng trường, lúc mới khởi nghiệp hai người còn từng giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn.
Sau khi công thành danh toại, chủ tịch Chúc không chỉ một lần nhắc tới trước truyền thông, ân nhân và quý nhân của ông là chủ tịch Dư của Quan hệ công chúng Gia Thần.
Giữa đối thủ cạnh tranh lại còn có một giao tình như vậy, điều này khiến truyền thông không khỏi hứng thú.
Thương nghiệp tâng bốc nhau cũng cần thiết phải có qua lại, chủ tịch Dư khi được phóng viên hỏi về quan hệ cá nhân với chủ tịch Chúc, ông nói: Trong thời điểm tôi khó khăn nhất, lão Chúc đã thế chấp nhà vay một triệu tệ cho tôi mượn, nếu không có một triệu kia, sẽ không có Gia Thần ngày hôm nay.
Loại chuyện như vậy không cách nào để kiểm chứng, câu chuyện thật đằng sau chỉ có chủ tịch Chúc và chủ tịch Dư hai người biết rõ.
Vì thế tình bạn khiến người ta hâm mộ của hai người một lần nữa được truyền thông truyền tai nhau, cũng giúp cho Quan hệ công chúng Gia Thần cùng Trác Nhiên cùng thu được lợi lộc.
Chủ tịch Dư và chủ tịch Chúc đều là người trong lĩnh vực marketing, am hiểu làm thế nào để quảng bá thương hiệu của mình một cách tốt nhất. Ngay cả khi tình bạn đã thay đổi từ lâu, thậm chí không còn liên lạc riêng với nhau nữa, nhưng họ đã duy trì sự giả dối này cho đến tận ngày nay.
Nói xong, Dư Trình Đàm bất đắc dĩ cười: “Anh cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho bọn họ.” Nhưng vì sự giả dối này, hai công ty chưa bao giờ phải xảy ra cạnh tranh ác ý.
Anh đưa tay ra: “Đưa tài liệu cho anh.”
Mẫn Hy đem tư liệu đã sắp xếp xong cho anh, nói chiều nay sẽ đi Thượng Hải.
Dư Trình Đàm ngẩng đầu: “Đi bao lâu?”
Mẫn Hy cũng không dám chắc, căn cứ vào thông báo của thư ký Thịnh Kiến Tề mà phỏng đoán: “Nói ít nhất cũng phải mười ngày.”
Dư Trình Đàm tính toán thời gian cô ở Thượng Hải, Chúc Du Nhiên kết hôn vào ngày 28, không kịp để cô quay về.
Anh chỉ chỉ mấy tấm thiệp mời ở góc bàn: “Chủ tịch Chúc bảo Chúc Du Nhiên đưa thêm mấy tấm thiệp tới, các giám đốc điều hành của công ty nữa, vốn còn muốn dẫn em qua.”
Mẫn Hy nghĩ thầm, làm sao cô có thể đi được.
Cô ra vẻ tiếc nuối: “Không còn cách nào nào, em trùng lịch đi công tác mất rồi.”
Sau khi báo cáo xong công việc xong, Mẫn Hy bảo trợ lý đặt vé máy bay, cô về nhà thu dọn hành lý.
Vừa mới ở cùng Phó Ngôn Châu một thời gian, bắt đầu thích ứng được với đối phương, giờ lại phải ở riêng.
Qua cửa kiểm tra an ninh, Mẫn Hy mới gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Châu: [Em nhận được thông báo phải đi công tác đột xuất, ở lại Thượng Hải khoảng mười ngày.]
Cách hồi lâu, Phó Ngôn Châu mới trả lời lại cô: [Bây giờ em đang ở đâu?]
Mẫn Hy: [Trên máy bay, sẽ cất cánh ngay lập tức.]
Phó Ngôn Châu vốn định dùng máy bay tư nhân cho cô, bảo thư ký Bạch đăng kí đường bay, nhưng cô đã lên máy bay nên đành thôi.
Mẫn Hy bỗng nhiên nghĩ đến: [Chiều thứ bảy này em không thể đi chọn nhẫn được, anh đừng quên hủy cuộc hẹn.]
Phó Ngôn Châu: [Không cần hủy, anh sẽ gọi họ, em đến cửa hàng bên Thượng Hải chọn.]
Mẫn Hy: [Anh hủy lịch đi, em đi công tác, không có thời gian.]
Ngón tay cô dừng trên bàn phím điện thoại vài giây, tiếp viên hàng không bắt đầu nhắc nhở hành khách tắt máy, cô nhanh chóng gõ mấy chữ, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng lúc này.
[Chờ đi công tác về, em muốn cùng anh đi chọn.]
Chỉnh sửa xong rồi nhấn nút gửi đi.