Chuyện Của Tôi Từ Truyện Của Tôi - Chương 2
06.
“Đang nghĩ gì mà thất thần thế?”
A? Xong rồi hả?
Ngụy Hạo đứng một bên, từ trên cao nhìn xuống, “Đi ăn.”
Tôi nhìn những người khác đang đứng ngoài cửa đợi, chần chừ suy nghĩ một lúc, “Thôi, chắc tôi không đi đâu, dù sao tôi cũng không quen ai ở đây…”
Ngụy Hạo cười nhẹ, thuận tay nhận lấy cái túi của tôi rồi nói đùa, “Vậy chị làm quen dần đi là được.”
11 giờ đêm, con phố ăn vặt đông nghịt người.
Sáu người chúng tôi vất vả lắm mới tìm được một quán nướng còn chỗ ngồi.
Ngụy Hạo nhiệt tình đưa menu cho từng người một rồi nói: “Mọi người ăn gì cứ gọi thoải mái nhé, chầu này đàn chị bao.”
Nói xong còn đặc biệt chỉ vào tôi.
Tôi á??? Excues me???
Tôi ghé sát, nói nhỏ vào tai cậu ta: “Tại sao tôi lại là người bao chầu này??”
Tên này nhìn tôi một cái, không trả lời tôi mà quay sang phía những người khác nói to: “Còn không mau cảm ơn đàn chị?”
Sau đó là một tràng lời cảm ơn của đám đàn em.
Này, thật sự không cần phải cảm ơn đâu, tôi cũng vừa mới biết tôi “phải” mời chầu này đấy.
Thôi thì lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao.
Tôi đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể rồi tiến lại gần Ngụy Hạo nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu đáng sợ: “Đàn em này, cậu không cần phải đuổi cùng giết tận tôi như thế này đâu.”
Trong lúc nói chuyện, tôi nhanh tay nhéo mạnh vào đùi tên này một cái.
(*) 一边说一边伸手揪住了他右边大腿的肉逆时针转了半圈。
Ngụy Hạo mặt không đổi sắc, thậm chí còn rất rộng lượng mà khen tôi, “Lực tay của đàn chị mạnh đấy.”
…
Lúc cầm thực đơn để chọn món, nhìn vào giá tiền mà tôi suýt ngất.
Tôi mới mua hai cái váy xinh xinh cách đây không lâu, ăn xong bữa này nữa thì cuối tháng này chắc chắn là tôi phải gặm bánh bao trong căn tin thay cơm.
Ngụy Hạo thấy tôi mãi mà chưa chọn được món nên vươn tay sang cầm lấy thực đơn, ngón tay trắng nõn và thon dài ấy đ.iên cuồng bấm chọn món trên thực đơn mà không cần nhìn giá.
“Cái này có phải hơi nhiều quá rồi không, đàn anh?”
Lâm Văn Văn nhận lấy thực đơn của chúng tôi để đưa cho phục vụ, lúc nhìn thoáng qua thì không nhịn được mà thốt lên.
Tôi mờ mịt nhìn sang Ngụy Hạo, vẻ mặt tên này vẫn lạnh lùng như cũ, cậu ta nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân rồi nói: “Mọi người vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn cơ mà!”
Tôi cúi xuống nhìn nơi nào đó phẳng lì của bản thân… Bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi, hãy giữ một cái đầu lạnh nào.
D*m, cái tên khốn khiếp này, bà đây bóp ch.ết mày!!!
…
Đồ ăn rất nhanh đã được dọn hết lên bàn, lại nghĩ đến những ngày sau nghèo túng bỗng nhiên tôi cảm thấy chán ăn hẳn, một lúc lâu sau vẫn không có hứng động đũa.
“Ăn đi.”
Ngụy Hạo gắp một viên chả cá vào bát cho tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe Lâm Văn Văn thở dài, “Mối quan hệ của chị Viên Viên với đàn anh tốt thật đấy.”
Em gái à, mấy món này cũng làm cưng say được nữa hả?
“Chị Viên Viên ơi, đàn anh Ngụy Hào từ nhỏ đã biết chăm sóc cho người khác rồi hay sao ạ?”
Có chuyện đấy luôn cơ à, tên này mà chăm sóc tôi cái khỉ khô gì? Rõ ràng là đang công khai bóc lột tôi đấy!!
Tôi đảo mắt rồi nhanh mồm nói.
“Đừng nhìn cậu ta bây giờ như thế mà nhầm. Hồi 8 tuổi, cậu ta vừa ch ảy nước mũi vừa chạy sau mông tôi. Lên 12 tuổi rồi mà lúc ngủ vẫn còn đ.ái dầm đấy. Lúc 16 tuổi, Ngụy Hạo đưa thư tình cho cô gái nó thích thì bị người ta từ chối.”
Xin lỗi nhé Ngụy Hạo, cậu bất nhân thì tôi bất nghĩa, thân ai nấy lo* nhé!
(*)今天骑驴看马,大家各凭本事跑火车吧!
Những người khác đều có vẻ rất kinh ngạc với chuyện này, chắc bọn họ ngàn vạn không ngờ tới Ngụy Hạo lại có một quá khứ như thế.
Tất nhiên tôi cũng không ngờ được, vì toàn là tôi bịa ra hết mà.
Thủ đoạn nhỏ thành công, tôi quay sang nở nụ cười khiêu khích với Ngụy Hạo, trạng thái tinh thần phải nói là vô cùng phấn khích.
Ai ngờ được giây tiếp theo Ngụy Hạo cúi người xuống ghé sát vào tai tôi, giọng nói tràn ngập ám muội: “Cố Viên Viên, chị thật đáng yêu.”
Sau đó Ngụy Hạo híp mắt, làm màu lấy tay che ngực, giọng điệu giả tạo đến nỗi nghe thôi cũng nổi da gà: “Ai ui, sợ thật đấy.”
***
07.
“Bà chủ, bàn số 3 hết bao nhiêu tiền thế?”
“Bàn 3 à? Thanh toán rồi.”
“Ơ, ai trả thế?”
“Là cậu đó đó, cái cậu đẹp trai đó lúc nãy đã thanh toán hết rồi.” Bà chủ chỉ vào Ngụy Hạo.
Tôi lén nhìn qua hóa đơn, tận 528 tệ.
Cảm xúc của tôi lúc này có hơi phức tạp.
Về tới ký túc xá, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tôi quyết định lấy điện thoại nhắn cho Ngụy Hạo một tiếng: “Cảm ơn ông chủ hôm nay đã mời một bữa lớn, tôi cảm động đến khóc rồi này.”
Tôi còn rất nhiệt tình gửi thêm một cái biểu tượng cảm xúc cúi đầu quỳ lạy.
Mãi đến khuya mới có tin nhắn trả lời: “Ngày mai ra sân bóng đưa nước cho tôi.”
Giọng điệu của Ngụy Hạo rất chi là gợi đòn.
Tôi cầm điện thoại định bụng sẽ từ chối, ai ngờ được giây sau ông tướng này lại nhắn thêm, “Nếu chị không đến thì chuyển lại cho tôi tiền bữa ăn hôm nay nhé.”
…
Được đấy, tôi nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ này!
Tôi nghiến răng nghiến lợi, “đập” phím trả lời: “Tuân lệnh.”
Sáng hôm sau tôi dậy sớm lôi nhỏ bạn cùng phòng là Thẩm Phiên Phiên đến siêu thị nhỏ mua hai thùng nước suối.
Sau đó tôi mượn một cái bàn nhỏ rồi đặt ở một góc của sân vận động để kinh doanh, tôi lấy hai miếng bìa cứng làm bảng giá, bên trái là “Đặc quyền dành cho fan của Ngụy Hạo”, còn bên phải tôi viết “8 tệ/chai, không lừa già dối trẻ*.”
(*)Đồng tẩu vô khi – 童叟无欺: Không lừa già dối trẻ; mua bán công bình.
Kiếm được tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn tạo bất ngờ cho Ngụy Hạo thôi haha.
Nghe nói rằng Ngụy Hạo chưa bao giờ nhận nước của cô gái nào, có vẻ xuất phát từ lòng hiếu chiến của các cô gái với nhau nên dù bên cạnh có máy bán nước tự động với giá 2 tệ thì vẫn có hai chị gái mở hàng cho tôi.
Giờ nghỉ giải lao, vừa nhìn thấy Ngụy Hạo thì tôi liền lao tới chặn đường.
Lúc đưa khăn, lúc thì nhét hai chai nước vào tay Ngụy Hạo, tôi còn nhiệt tình lấy tay làm quạt để quạt cho ông giời này nữa… Thái độ làm việc khỏi phải nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn như thế thì không nhịn được mà la ó gào thét, càng ngày càng ầm ĩ.
Ngụy Hạo nhìn chằm chằm tôi ba giây, rất bình tĩnh mà nói, “Chị có vẻ rất “nhiệt tình”.”
Tôi “khiêm tốn” cười hai tiếng: “Làm gì có. tôi chỉ là đang quan tâm cậu thôi ấy mà.”
Haha, tôi cũng chỉ là thay mặt các cô gái khác quan tâm cậu.
Ngụy Hạo nhướng mày nhìn tôi: “Thật không?”
Tôi nịnh nọt dùng chân chó của mình giả vờ thân thiết vỗ vai Ngụy Hạo, “Thật chứ sao không, thật còn hơn vàng 24K nữa đấy chứ.”
Nhìn tên này rõ ràng là không tin nửa chữ tôi nói nhưng có vẻ tâm trạng đã tốt lên không ít.
Ngụy Hạo nở nụ cười hài lòng rồi gật đầu.
Tuy nhiên 30 phút sau, liền nghe thấy tiếng Ngụy Hạo nghiến răng thét tên tôi.
Tôi giả điếc và tiếp tục ngồi giới thiệu cho từng người một: chai abb này là từ khoa Anh, chai cde này của khoa Toán, còn chai fgg của khoa marketing,… bạn sẽ mở chai nào trước*?
(*)我充耳不闻,继续蹲在地上——介绍:这瓶是英语系的abb,这瓶是数学系的cde,这瓶是营销的fgg……友情赞助,您看您先开哪瓶?
Tôi ngước lên, dùng ánh mắt long lanh nhìn Ngụy Hạo.
Ngụy Hạo nhướng mày, nhếch khóe miệng rồi nhìn chằm chằm tôi khoảng ba giây, một lúc sau mới mỉm cười.
“Chị xem rồi chọn giúp tôi một chai đi.”
Ngụy Hạo khoanh tay, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, ánh mắt sáng ngời.
Tôi thề, nếu không phải có hơn 20 ánh mắt rực lửa của mấy “chị mẹ” nhìn chằm chằm sang đây đến nỗi sống lưng tôi muốn tê dại thì có lẽ tôi thực sự bị tên này mê hoặc mất hồn mất vía rồi.
Ngụy Hạo nhìn ra sau lưng tôi, cố tình nói to hơn: “Chị ơi, chọn được chưa?”
Tôi cảm giác được mấy ánh mắt kia như muốn đốt cháy cái lưng “già” này.
Này… cậu có thể nào đừng mở miệng nói gì nữa được không, tôi sợ mình không còn mạng quay về mất.
***
08.
“Cuộc chiến” không hồi kết giữa tôi và Ngụy Hạo chính thức bắt đầu từ hôm ở sân bóng.
Suốt hai tháng nay, cái tên Ngụy Hạo này lấy cớ cần tôi bồi thường mà sai tôi làm hết việc này đến việc khác.
Nhiệm vụ giao cho tôi gồm: đem bữa sáng cho Ngụy Hạo ba lần trong một tuần, mỗi bữa trưa thứ bảy phải phụ trách cơm trưa cho câu lạc bộ biện luận, đến thư viện chiếm sẵn trước chỗ ngồi vào cuối tuần, dọn dẹp nhà kho cho câu lạc bộ bóng rổ một tháng hai lần, và ti tỉ các việc khác…
Nhưng tôi nào có thể để tên này thỏa mãn dễ dàng thế được. Một mặt tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà nhận mệnh, mặt khác tôi luôn tìm cách chọc giận tên ác ma này*.
(*)另一方面当着他的面给他添堵
“Viên Viên, cậu thế này là quá bất thường rồi!” Thẩm Phiên Phiên nằm ở giường trên cúi xuống nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu rồi liên tục lắc đầu. Lúc này tôi còn đang mải “trò chuyện thân thiện” với Ngụy Hạo
Do cuộc chiến của tôi và Ngụy Hạo đang vào hồi gay cấn nên hoàn toàn không nghe thấy Thẩm Phiên Phiên nói gì hết.
“Hả?”
Phiến Phiến nhích tới, cười hề hề hỏi tôi, “Cậu với em trai năm hai kia đang tán tỉnh nhau à?”
Cái gì cơ??? Chuyện gì mà nghe ảo ma canada thế???
Tôi chọc ngón tay vào trán của cô bạn bị khờ này: “Hôm nay uống mấy chai mà giờ say thế? Còn tỉnh táo không đấy bạn ơi??”
Nhỏ này nghe thế thì cười vào mặt tôi: “Với cái tính của cậu, nếu cậu không muốn thì em trai kia chắc gì đã sai bảo được cậu lâu thế này. Huống chi bây giờ cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao trả đũa cậu ta.”
“Nói đi cũng phải nói lại, đàn em kia lúc nào cũng lấy cớ muốn cậu bồi thường rồi chỉ sai cậu làm mấy việc tào lao thôi! Có khi tên này có mưu đồ gì đấy hehe.”
Tôi chỉ biết cười cho qua chuyện này, nhưng tối đó tôi cứ nằm trên giường trằn trọc mãi, càng nghĩ càng khó hiểu không thể nào ngủ được.
Sáng hôm sau, tôi cố tình mặc một chiếc váy hoa xinh xắn, trang điểm tỉ mỉ và xịt thêm nước hoa rồi ra ngoài.
Ngụy Hạo đến nơi, có lẽ thấy tôi hôm nay khác quá nên không tránh khỏi kinh ngạc, ngây người nhìn tôi một lúc.
Tôi thấy thế liền làm dáng nhấc váy đi tới trước mặt Ngụy Hạo, sau đó hỏi: “Cậu có thấy tôi hôm nay hơi khác không?”
Cậu em cuối xuống nhìn mặt tôi một lúc lâu, đến khi tôi làm xong một loạt kiểu nháy mắt, cười mỉm, bĩu môi, giả vờ làm thiếu nữ đáng yêu,… cuối cùng tên này mới phun ra được một câu: “Có hơi khác một chút.”
Tôi dùng ánh mắt mong đợi nhìn Ngụy Hạo phun ra câu tiếp theo.
Ngụy Hạo chăm chú nhìn tôi, bầu không khí xung quanh hình như cũng đang dần nóng lên thì phải.
Sau đó, tên trời đánh này nói: “Sáng nay chị lén ăn vụng gà à?”
Tôi: …???
Haha, ăn vụng cái đầu cậu! Bộ không thấy đây là son môi màu cà chua hả?!
Có lẽ vẻ mặt không nói nên lời này của tôi đã thành công khiến tên này hài lòng.
Ngụy Hạo siết nắm tay che miệng, cười khẽ.
“Ngụy Hạo, cậu cố ý có phải không?!”
Cậu nhún vai rồi mỉm cười, hoàn toàn không có ý định biện hộ.
Tôi giơ nắm đấm lên chuẩn bị cho tên này vài phát, cậu ta liền nhấc chân bỏ chạy, thậm chí còn cười to hơn.
Tôi: …
Tôi thật ngốc khi tin lời nói nhảm của Thẩm Phiên Phiên.
***
09.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt đã tới cuối tháng 11.
Thời điểm này nhà trường cũng tổ chức thêm nhiều hoạt động tập thể hơn.
Thừa dịp đại hội thể thao được tổ chức, tôi liền nhanh chân xách va li “trốn” về quê hai ngày.
Hai ngày này về quê, tôi rất ngoan ngoãn nghe lời mẹ sai bảo.
“Lâu lắm mới có dịp về nhà sao suốt ngày cứ ôm cái điện thoại mà bấm thế?”
Đến ngày thứ ba, cả buổi sáng vẫn không thấy Ngụy Hạo nhắn gì cho tôi.
Làm tôi cả buổi cứ cách năm phút là lại cầm điện thoại lên nhìn một lần xem có bỏ lỡ tin nhắn nào không.
Mãi đến buổi chiều Ngụy Hạo mới gửi tin nhắn cho tôi, cậu gửi cho tôi hình ảnh đầu gối bị chảy máu.
Dịch mủ màu vàng cùng với m.áu đỏ thẫm, ở trên có vẻ là một lớp cồn đỏ để tránh nhiễm trùng.
Trời ơi, nhìn thôi mà tôi đã thấy đau rồi.
Tôi còn chưa kịp gõ phím trả lời thì bên kia đã gửi tới hai tin nhắn nữa.
“Chị ơi, em bị té.”
“Đau quá.”
Đọc hai tin nhắn đó xong, chưa tới một giây tôi đã vô thức mở trang web đặt vé xe*.
(*)Ở đây tác giả viết là “Tôi vô thức mở 12306”, 12306 ở Trung Quốc là trang web của công ty đường sắt Trung Hoa, Dâu để là web đặt vé xe luôn nhé.
Bây giờ tôi muốn bay về trường ngay lập tức.
10 giờ sáng ngày hôm sau, tôi vội chạy đến căn hộ của Ngụy Hạo thuê để “chăm người bệnh”.
Thế mà trong phòng phải nói là cực kỳ “đông vui”
Cảnh tượng đập vào mắt tôi chính là 4 – 5 thành viên của câu lạc bộ biện luận đang tụ tập lại cùng nhau chơi đánh bài, Ngụy Hạo mặc quần đùi đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, còn Lâm Viên Viên đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở đầu giường và gọt táo cho Ngụy Hạo. Hai người có vẻ đang nói chuyện rất vui vẻ nhỉ?
Nhìn một màn này, bỗng nhiên tôi cảm thấy việc bản thân xuất hiện ở đây thật dư thừa.
Ngụy Hạo mặc dù nói là bị thương đau lắm nhưng nhìn thì vẫn không khác gì bình thường hết, thậm chí tôi còn thấy tên này càng đẹp trai hơn ấy chứ, mặt mày cũng có cảm giác dịu dàng hơn.
Ngụy Hạo ngước lên nhìn tôi rồi nói: “Chị sang đây.”
Tôi bỗng có ảo giác rằng cậu ta đã đợi tôi từ lâu.
Liếc thấy miếng táo Ngụy Hạo đang cầm, vừa nãy còn định hỏi han quan tâm thì bây giờ tôi liền hết hứng nói, cuối cùng chỉ ừ một tiếng coi như đáp lại.
Tôi ngồi ở mép giường, cảm giác có hơi lúng túng không biết nên làm gì, chỉ đành cô đơn ngồi nghịch cái áo của mình.
Bầu không khí của ba người chúng tôi ở bên đây rất im lặng, khác xa với đám đang tụ lại đánh bài ầm ĩ kia.
Một lúc sau thì Mạnh Sách cũng đến.
Sau khi chào hỏi với Ngụy Hạo xong thì quay sang tôi: “Cậu rảnh không?”
Mạnh Sách là sinh viên trao đổi năm nay của trường Đại học A sang trường tôi. Ngoại hình của anh chàng này cũng khá được, cao ráo, đẹp trai. Ngoài mối quan hệ quen biết ở câu lạc bộ biện luận thì chúng tôi cũng có bạn chung là Thẩm Vọng Vọng.
(*) Có lẽ khúc này tác giả nhầm tên Vọng Vọng (望望) với Phiến Phiến (翩翩), Dâu nghĩ thế =)))))))
À, anh chàng này thích Thẩm Phiến Phiến.
Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, ai có mắt cũng thấy, chỉ trừ nhỏ bạn cùng phòng tôi là không thấy.
“Ồ vậy ý cậu là tôi về nói với Phiến Phiến rằng hôm nay bắt gặp cậu đi mua sắm với gái?”
Cậu ta đứng thẳng người, nhìn xuống tôi: “Ừm.”
Tôi hơi nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý với cậu ta: “Được, còn chuyện gì nữa không?”
Haiz, dù sao chuyện làm người đưa tin như thế này cũng chẳng phải lần một lần hai gì.
“Không có việc gì nữa, cảm ơn cậu.”
Cậu ta đút một tay vào túi, im lặng một lúc mới nói tiếp, “Ngụy Hạo đối xử với cậu khá đặc biệt.”
***
10.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường*.
(*)当局者迷, 旁观者清: người trong cuộc thì mờ tối, người đứng ngoài xem thấy rõ ràng. Chỉ đương sự trong cuộc cờ vì suy tính quá nhiều về lợi hại nên nhận xét vấn đề rất mù mờ, sai lạc còn người đứng ngoài xem vì bình tĩnh, khách quan nên nhận xét rõ ràng minh bạch hơn.
Thẩm Phiến Phiến thì khỏi nói, Mạnh Sách chắc không bị mù đâu đúng không nhỉ?!
Vừa quay về phòng đã thấy Ngụy Hạo bưng một đ ĩa táo đã gọt xong, ngồi trên giường ngước lên hỏi tôi: “Cậu ta tìm chị làm gì đấy?”
Ờm, chuyện này có hơi khó nói, với lại…
Tôi nhìn sang Lâm Văn Văn cũng đang nhìn tôi, quyết định cười haha cho qua chuyện.
Thấy thế, Nguỵ Hạo thấp giọng “Ồ” một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa.
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
…
Tiếng tăm của Ngụy Hạo quả nhiên rất tốt, chỉ một buổi trưa thôi mà đã có ba tốp người đến hỏi thăm sức khỏe.
Tôi ở đây đến tận 3 giờ chiều, thấy Ngụy Hạo kiểu này chắc chắn không thiếu người chăm sóc, thêm nữa là có việc Mạnh Sách nhờ làm nên tôi quyết định đứng dậy chào tạm biệt rồi đi về.
Ngụy Hạo dựa vào đầu giường, khoanh tay trước ngực, thấp giọng nói: “Chị có việc gấp phải về liền sao?”
“Ờm, cũng khá gấp.” Tôi gật đầu, chuyện liên quan đến tình duyên của chị em tôi đấy, cậu nghĩ xem gấp không?
Cực kỳ khẩn cấp luôn đấy nhé!
Nhìn sang em gái nhỏ đang ngồi ở góc giường tán tỉnh cậu ta, càng nghĩ càng thấy sôi m.áu, tôi vội vã từ quê lên đây để xem hai người diễn kịch à???
“Dù sao cậu cũng chẳng thiếu người chăm sóc!” Tôi tức muốn tắt thở.
Ngụy Hạo c ắn môi dưới và nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi nói: “Ồ.”
(còn tiếp)