Chỉ Yêu Anh Mười Bốn Năm - Chương 5
Từ quán cà phê đi ra, Yến Thừa Chu lên xe nhưng mãi không khởi động xe rời đi.
Anh cứ ngồi trong xe như người vô hồn, đôi mắt anh càng ngày càng đỏ.
Thật lâu sau, Yến Thừa Chu mới đưa tay lên xoa mặt, lòng bàn tay lập tức ẩm ướt.
…
Sau khi Tống Doanh tỉnh lại không thấy Yến Thừa Chu đâu, cô nghĩ anh bận công việc nên cũng không để ý.
Vừa rồi cô gặp ác mộng khiến cô bừng tỉnh, lúc này trong lòng cô vẫn rất sợ hãi.
Tống Doanh tiến đến ngồi bên cạnh cửa sổ, cô chống cằm ngẩn người nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
Đã năm ngày rồi mà vẫn chưa có kết quả.
Cô cảm thấy rất khó chụy.
Cầm điện thoại đặt trên bàn lên, cô muốn gọi điện hỏi chị quản lý nhưng lại vô cùng mâu thuẫn, sợ biết được kết quả, do dự hồi lâu cuối cùng lại đặt điện thoại xống.
Tống Doanh có hơi bồn chồn.
Mấy ngày nay cô luôn trong trạng thái này, nhưng ít nhất vẫn còn Yến Thừa Chu ở bên cạnh nên cô cảm hấy đỡ hơn.
Cuối cùng, Tống Doanh cầm điện thoại lên, cô muốn nói chuyện với Yến Thừa Chu.
Đang định nhắn wechat cho anh thì nghe thấy tiếng ô tô đi vào biệt thự.
Tống Doanh đứng dậy, đi đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài xem, sau đó nhanh chóng đi ra cửa.
Sau khi mở cửa chính, cô đứng ở bên ngoài chờ anh vào.
Yến Thừa Chu mở cửa xe ra, cầm trong tay một bó hoa hồng kiều diễm ướt át xuống xe.
Lúc anh xoay người tiện thể đóng cửa xe lại, sải bước về phía Tống Doanh.
Tống Doanh cười nhỏ nhẹ bước lên hai bước, bị anh ôm ngang eo.
Ngay lập tức, Yến Thừa Chu đưa cô bó hoa.
Tống Doanh mỉm cười hỏi: “Anh ra ngoài mua hoa cho em sao?”
Yến Thừa Chu đáp lại: “Anh ra ngoài có chút chuyện, lúc về đi ngang qua tiệm hoa nên muốn mua tặng em một bó hoa.”
Hai người vào trong nhà, Yến Thừa Chu đổi dép trước cửa, ân cần hỏi cô: “Lúc anh không ở nhà có đau dạ dày không?”
Tống Doanh đang cúi đầu ngửi mùi hương hoa hồng, nghe anh nói liền lắc đầu, gương mặt rạng rỡ trả lời anh: “Không có.”
“Vậy thì tốt.” Anh nhẹ nhàng thở phào.
Chuyện cô mắc bệnh ung thư, Yến Thừa Chu cũng không nhắc tới.
Buổi tối như thường lệ, anh xuống bếp nấu cơm cho cô, tất cả đều là những món ăn thanh đạm tốt cho dạ dày.
Tống Doanh cầm đũa nhìn đồ ăn trên bàn, giọng điệu thương lượng nói với Yến Thừa Chu: “Thừa Chu, lần sau anh nấu đậu hũ sốt cay cho em nhé? Em muốn ăn cái đó.”
Yến Thừa Chu ngẩng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Dạ dày của em không chịu được đồ ăn cay.”
Tống Doanh thở dài, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Sau bữa tối, Tống Doanh luôn cầm điện thoại, trong giao diện trò chuyện với Mạnh Cận, cô cứ đánh chữ rồi lại xóa đi.
Tới tới lui lui mấy lần, Yến Thừa Chu cũng nhìn ra được cô đang rối rắm và do dự.
“Sao thế em?” Anh hỏi bằng tông giọng ấm áp.
Tống Doanh cắn cắn môi, thành thật nói: “Em muốn hỏi chị Cận kết quả kiểm tra của em có hay chưa, nhưng lại sợ…kết quả không tốt.”
Đôi môi mỏng của Yến Thừa Chu khẽ mím lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào di động trên tay cô, im lặng nói nói lời nào.
Tống Doanh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, quay sang nhìn anh.
Thực sự Yến Thừa Chu chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với cô như thế nào, anh không tìm được thời điểm thích hợp, cũng không muốn cô biết sự thật tàn nhẫn như vậy.
Cô mới hai mươi lăm tuổi, sao có thể…
Tống Doanh nhẹ giọng hỏi: “Thừa Chu, có phải anh biết gì không?”
Yến Thừa Chu vô thức nắm chặt tay lại, rồi lại lặng lẽ buông ra.
“Kết quả kiểm tra của em không tốt sao?” Tống Doanh hỏi lại.
Cố gắng lắm Yến Thừa Chu mới bật ra từ “Ừ” khỏi cổ họng, giọng nói của anh vừa khàn khàn vừa yếu ớt.
“Là gì?” Dường như Tống Doanh đã đoán được kết quả nhưng vẫn ôm một tia may mắn hỏi: “Là thịt thừa hay là…ung thư?”
Yến Thừa Chu nhìn Tống Doanh, trong mắt cô tràn đầy sợ hãi, bối rối và luống cuống, nhưng vẫn giả bộ trấn định nhìn anh, giống như cho dù kết quả có xấu cỡ nào cô cũng có thể chịu nổi.
Yến Thừa Chu mấp máy môi, vất vả bật ra hai chữ: “…Ung thư.”
Đôi mắt Tống Doanh mở to không chớp, nước mắt cứ thế lăn dài từ khóe mi xuống.
Cô vội vã lấy tay lau đi, vừa khóc nức nở vừa lẩm bẩm: “Em cũng đoán vậy rồi, không sao đâu, em chuẩn bị tâm lý sẵn rồi…”
Rõ ràng là không có.
Yến Thừa Chu ôm cô vào trong ngực, đau lòng khẽ vuốt sống lưng gầy gò của cô, giọng hơi nghẹn ngào thì thầm nói với cô: “Doanh Doanh…”
Tống Doanh vòng tay qua người ôm anh, nép trong ngực anh khóc rất lâu.
Sau đó mệt lả đi vì khóc nên cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Yến Thừa Chu ôm cô trở về phòng ngủ, đắp mền cho cô rồi ngồi canh ở bên cạnh.
Không biết qua bao lâu anh mới đứng dậy đi vào nhà xe, lấy báo cáo kết quả kiểm tra của cô từ trong xe ra.
Yến Thừa Chu chụp ảnh kết quả chẩn đoán gửi cho bác sĩ chuyên về ung thư mà anh biết, hỏi tình hình hiện tại của Tống Doanh nên chữa trị như thế nào.
Đối phương trả lời anh, nói phải gấp rút phẫu thuật ngay.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Yến Thừa Chu suy nghĩ thật lâu, cảm thấy Tống Doanh chắc chắc sẽ không chấp nhận chữa trị ở trong nước.
Bởi vì như vậy rất dễ bị giới truyền thông và người hâm mộ phát hiện.
Lúc Yến Thừa Chu đang ở trong phòng làm việc, không biết rằng Tống Doanh đang ngủ bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy.
Ngay lúc cô hoảng sợ mở mắt ra thì nước mắt theo đó mà tuôn trào.
Trong bóng tối, đôi mắt của cô vô hồn không có tiêu cự.
Suy nghĩ của cô bị căn bệnh ung thư dạ dày chiếm lấy, dường như cô không thể suy nghĩ được điều gì khác, tất cả những gì cô cảm thấy đều là sợ hãi.
Cô nghĩ đến chuyện mới gặp lại anh chưa được bao lâu, bọn họ đã xa nhau mười năm không dễ dàng mới gặp lại được, mới ở cùng nhau được mấy ngày lại lâm vào cảnh chia ly trong đau khổ.
Giống như có một vòng xoáy khổng lồ hút bọn họ vào trong đó, khiến hai người không thể nào yên bình được.
Ông trời thật không công bằng.
Tại sao lại để cô mắc bệnh ung thư dạ dày?
Để cô và anh cùng nhau từ từ già đi không được hay sao?
Tại sao hết lần này đến lần khác đều là cô???
Tống Doanh càng nghĩ càng uất ức, nỗi đau trong lòng không nước mắt nào có thể gột rửa được.
Cô trốn dưới chăn khóc một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Tống Doanh cầm lấy điện thoại Yến Thừa Chu đặt trên tủ đầu giường giúp cô, mở wechat ra, nhắn cho Mạnh Cận một tin: “Chị Cận, em đã biết mình bị ung thư rồi, em muốn thời gian còn lại của mình ở bên cạnh Thừa Chu, cho nên những công việc sau này chị từ chối giúp em nhé, tiệc đóng máy tối mai em vẫn sẽ đi nhưng qua ngày mai em sẽ không đóng phim nữa, cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào khác, từ nay về sau lui về ở ẩn.
Thật sự em rất xin lỗi chị, vì chuyện cá nhân của em mà mang đến cho chị bao nhiêu phiền phức và bất tiện cho chị, cũng vô cùng cảm ơn chị đã bầu bạn với em hơn hai năm nay, cho dù chị không còn là quản lý của em nữa thì chị vẫn là người bạn mãi mãi không thể thay thế trong lòng em.
Còn cả Thẩm Tâm nữa, làm phiền chị tìm một nghệ sĩ tốt cho em ấy, em ấy đã đi theo em bảy năm lại trạc tuổi em, mặc dù không thích hợp làm quản lý nhưng làm trợ ký thì không bắt bẻ được, em hy vọng người chủ tiếp theo sẽ đối xử tốt với em ấy.”
Khi Yến Thừa Chu quay lại phòng ngủ, Tống Doanh đang nằm nghiêng đưa lưng về phía cửa giống như vẫn đang ngủ.
Anh đi qua, vén một góc chăn rón rén lên giường.
Sau đó ôm cô vào trong ngực.
Khoảnh khắc Yến Thừa Chu luồn tay xuống dưới cổ Tống Doanh, động tác của anh dừng lại.
Gối của cô ướt đẫm, chắc hẳn cô đã khóc rất lâu rồi.
Yến Thừa Chu khẽ thở dài, dùng cánh tay ôm chặt lấy cô, khẽ nói: “Doanh Doanh, bác sĩ khuyên em nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, anh sẽ đưa em ra nước ngoài.”
“Chúng ta sẽ ra nước ngoài điều trị, anh hứa sẽ không để người khác biết về tình hình của em.”
Ngay khi cửa phòng ngủ bị mở ra, Tống Doanh nhắm mắt giả vờ ngủ, lông mi cô run rẩy, cô từ từ mở mắt ra, khàn giọng đáp: “Vâng.”
Yến Thừa Chu hôn nhẹ vào tai của cô, dịu dàng thì thầm: “Anh sẽ ở cạnh em, đừng sợ.”
Tống Doanh xoay người, chôn mặt vào ngực anh.
Một giây sau cô thút thít rầu rĩ hỏi anh: “Sao lại là em?”
Con mắt của Yến Thừa Chu ê ẩm nóng hổi, anh cúi đầu hôn đỉnh đầu của cô, trong lòng quặn đau nhìn cô không ngừng nỉ non: “Tại sao lại là em chứ?”
Tống Doanh khóc nói: “Chúng ta vừa mới gặp lại, vừa mới chuyển về ở chung với nhau, Thừa Chu…Thừa Chu em không muốn rời xa anh.”
Cổ họng Yến Thừa Chu nghẹn lại, sau đó miễn cưỡng ổn định lại giọng nói, vỗ về cô: “Không xa nhau, chúng ta sẽ không xa nhau.”
Sau một lát, tâm trạng của Tống Doanh mới ổn định được chút ít, cô nói với anh: “Em đã nói với chị Cận sẽ lui về ở ẩn, đợi xong tiệc đóng máy tối mai sẽ không làm việc nữa.”
Yến Thừa Chu cũng không có ý định muốn cô tiếp tục làm việc, anh chỉ nói: “Được.”
“Từ nay về sau em sẽ ở bên cạnh anh.” Tống Doanh ngẩng mặt lên, nhìn anh trong đêm đen, “Mãi cho đến khi em…” qua đời.
Hai chữ cuối cùng chưa kịp nói ra thì cô đã bị anh bịt miệng.
…
Tối hôm sau, Tống Doanh mặc chiếc váy đen vàng lộng lẫy tham dự tiệc đóng máy với trạng thái tốt nhất.
Bộ phim này được gọi là ‘Chờ ngày hoa nở’ kể về câu chuyện của một vũ công mắc bệnh nan y chạy đua với thời gian để được biểu diễn trên sân khấu như ý nguyện.
Trong phim, nữ chính gặp nam chính sau khi mắc bệnh nan y, đồng thời dũng cảm thổ lộ tình cảm với nam chính, cùng năm chính vượt qua quãng thời gian cuối đời.
Bộ phim kết thúc bằng điệu múa dưới tuyết mà nữ chính đặc biệt biên soạn tặng nam chính.
Đó là lần đầu tiên nữ chính múa riêng cho một mình nam chính xem, và điệu múa đó cũng chính là điệu múa cuối cùng của cuộc đời cô ấy.
Trong suốt bữa tiệc, Mạnh Cận luôn sát sao bên cạnh Tống Doanh, Mạnh Cận lấy lý do dạ dày Tống Doanh không thoải mái để cô không phải uống một giọt rượu nào.
Tống Doanh mắc bệnh đau dạ dày các fan đều biết, người trong giới tất nhiên cũng hiểu rõ, lúc uống rượu không bao giờ làm khó với cô.
Tống Doanh lấy nước thay rượu, lần lượt kính mời tất cả mọi người ở đây.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, trước tiên Tống Doanh lên xe cùng Mạnh Cận trở về nhà.
Ở bãi đậu xe riêng, Tống Doanh không về nhà mà lên chiếc xe màu đen bên cạnh.
Ngay sau khi cô ngồi vào xe, bàn tay đã bị người bên cạnh nắm lấy.
Yến Thừa Chu hỏi cô: “Vẫn ổn chứ?”
Tống Doanh hé môi mỉm cười: “Vâng.”
“Em chào tạm biệt với mọi người.” Cô nói.
Yến Thừa Chu xoa đầu cô, sau đó Tống Doanh kéo cánh tay, nghiêng đầu nghỉ ngơi trên bả vai của anh.
Trên đường về nhà, Tống Doanh bất ngờ phát hiện tuyết rơi ngoài trời.
Cô nhìn tuyết rơi bên ngoài qua cửa sổ xe, đột nhiên nói với Yến Thừa Chu: “Thừa Chu, khi nào chúng ta đi?”
Yến Thừa Chu trả lời cô: “Ngày mốt.”
“Có thể chờ thêm vài ngày không?” Tống Doanh nhỏ nhẹ nói: “Em muốn được ăn Tết ở trong nước với anh.”
“Khoảng mười ngày nữa là đến Tết rồi, chúng ta để qua năm mới rồi đi nước ngoài được không anh?” Cô ngoan ngoãn hỏi: “Em hứa lúc đó sẽ phối hợp tốt với bác sĩ điều trị.”
Yến Thừa Chu nghiêng đầu hôn trán cô, dịu dàng lẩm bẩm: “Ừ.”