Chỉ Yêu Anh Mười Bốn Năm - Chương 3
Tống Doanh ngủ một giấc đến gần sáng.
Bốn giờ hơn, vì cơ thể khó chịu mà cô bị tỉnh giấc.
Tống Doanh ôm bụng đang đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra.
Trong phòng mờ tối, cô sờ mãi không thấy công tắc đèn ở đâu nên sờ s0ạng xuống giường, đi chân trần ra ngoài.
Tống Doanh dùng hết sức bình sinh đi xuống lầu, đến nơi đã đau gập cả người.
Vừa xuống lầu một, Yến Thừa Chu đang ngồi ở cửa sổ sát đất hút thuốc nhìn ra bên ngoài xuất thần, anh vội vàng dập tàn thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy bước nhanh về phía cô.
Một tay Tống Doanh vịn tường, tay kia ôm bụng, chỉ có thể nắm chặt quần áo.
“Doanh Doanh?” Yến Thừa Chu nhíu chặt lông mày, lo lắng hỏi: “Là đau dạ dày sao?”
Trên trán Tống Doanh rịn một tầng mồ hôi, ấn đường nhíu chặt, cô gật nhẹ đầu.
Yến Thừa Chu không nói hai lời, ôm ngang cô lên, sải bước đi đến bên ghế sô pha, đặt cô ngồi xuống.
Anh khum người trước ngăn tủ, kéo ngăn kéo ra, lấy một hộp thuốc giảm đau từ bên trong ra, sau đó rót cho Tống Doanh một cốc nước ấm xong lúc này mới quay lại, ngồi bên cạnh cô.
Yến Thừa Chu dựa theo hướng dẫn lấy ra một viên thuốc đưa cho Tống Doanh, sau đó đặt cốc nước vào trong tay cô.
Anh nhìn cô uống thuốc xong lúc này mới đứng dậy đi lên lầu lấy dép cho cô.
Yến Thừa Chu đặt đôi dép xuống dưới chân Tống Doanh, cô nghe lời đi vào.
Qua một lát, cảm giác thiêu đốt trong dạ dày dần dần biến mất.
Tống Doanh đặt cốc nước xuống, cầm lấy vỉ thuốc ở trên bàn, quay qua hỏi Yến Thừa Chu: “Sao trong nhà anh lại có thuốc trị đau dạ dày? Dạ dày của anh có vấn đề sao?”
Yến Thừa Chu nhìn chằm chằm vào Tống Doanh, không biết có phải vì đau đớn vừa nãy hay không mà bây giờ sắc mặt cô tái nhợt như bị bệnh.
Anh lắc đầu, nói thật lòng: “Là chuẩn bị cho em.”
Tống Doanh kinh ngạc mở to mắt, mông lung nói: “Hả?”
Yến Thừa Chu hít một hơi sâu, mỉm cười nói: “Mấy năm nay anh đều yên lặng chú ý tới em, biết rõ dạ dày em không tốt, lúc nào đau bụng cũng phải uống thuốc giảm đau.”
Không chỉ như thế, anh hiểu rõ tất cả những kế hoạch trong mấy năm gần đây của cô, cũng xem phim cô đóng hàng nghìn lần.
Ca khúc chủ đề cô hát cho phim, anh nghe liên tục không ngừng.
Tạp chí cô chụp, mỗi một bản anh đều lưu lại.
Nhãn hiệu cô làm phát ngôn, anh đều mua rất nhiều.
…
Tất cả những gì liên quan đến cô, anh đều để ý tới.
Tống Doanh thụ sủng nhược kinh, cô không ngờ anh biết được dạ dày của cô không ổn.
“Dạ dày của em…” Yến Thừa Chu vừa muốn hỏi thì Tống Doanh cười cười nói với anh: “Bệnh cũ.”
“Mỗi lần đau đều đau dữ vậy à?” Anh lại hỏi.
“Cũng không đến nông nỗi ấy,” Tống Doanh như có điều suy nghĩ nói: “Nhưng gần đây đau nhiều hơn, có thể vì trong khoảng thời gian này bận rộn quay phim, không ăn cơm đúng bữa, tối qua vì phải quay trong tuyết nên bị ngấm gió lạnh, bởi vậy mới đột nhiên đau dạ dày.”
Cô thấy anh cau mày, cười nhẹ nói: “Không có gì đáng ngại, anh đừng lo.”
Yến Thừa Chu thở dài nói: “Cứ như vậy không được, em sắp xếp thời gian đến bệnh viện kiểm tra, để bác sĩ kê đơn điều trị.”
“Vâng.” Cô gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại: “Em biết rồi, chờ quay xong bộ phim này em sẽ đi.”
Nói xong câu này, hai người lại rơi vào khoảng không im lặng một lúc.
Thật ra Yến Thừa Chu muốn chủ động đề cập tới chuyện năm đó, muốn hỏi cô câu nói ấy là gì, nhưng mà trong lòng anh biết rõ cô sẽ nói gì, bây giờ mà hỏi chỉ là cố ý hỏi thôi.
Mà anh sợ làm cho cô cảm thấy phát triển quá nhanh, dù sao bọn họ mới gặp lại được mấy giờ đồng hồ.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Yến Thừa Chu hỏi: “Yến Bảo vẫn tốt chứ?”
Từ khi bọn họ xa nhau đến giờ đã mười năm, Yến Bảo từ con mèo nhỏ hai, ba tháng tuổi biến thành con mèo già.
Nhắc tới Yến Bảo, Tống Doanh cười vui vẻ đáp: “Nó vẫn ổn, bác sĩ nói nó vô cùng khỏe mạnh, hôm mười lăm vừa rồi mới dẫn nó đi kiểm tra sức khỏe, dù sao cũng đã mười tuổi.”
“Anh muốn gặp nó một chút không?” Ánh mắt của cô lấp lánh nhìn anh.
Yến Thừa Chu cười khẽ nói: “Muốn.”
Sau đó lại chủ động đề nghị: “Có thể trong khoảng thời gian này em đưa nó sang chỗ anh nuôi được không, chờ em quay xong phim thì đón nó về.”
Tống Doanh vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”
Thế là Tống Doanh gọi điện thông báo cho cửa hàng thú cưng 24h, báo cho họ biết một lúc nữa sẽ có người đón Yến Bảo về nhà.
Sau đó Yến Thừa Chu để trợ lý lái xe đi đón Yến Bảo.
Một lát sau, Tống Doanh đột nhiên nhớ ra trong nhà Yến Thừa Chu không có đồ dùng và thức ăn dành cho mèo.
Cô nói với Yến Thừa Chu: “Chưa có khay vệ sinh cho mèo…”
Yến Thừa Chu mỉm cười, đứng dậy, đưa tay về phía cô.
Tống Doanh nhìn bàn tay đang hướng về phía mình, nhịp tip bỗng chốc tăng vọt.
Cô tự trấn an, giả bộ bình tĩnh đặt tay mình lên bàn tay anh, bị anh nắm chặt, kéo mạnh.
Sau đó cô bị anh kéo đứng lên.
Yến Thừa Chu kéo Tống Doanh đi đến cửa căn phòng đối diện phòng khách dưới chân cửa có một cánh cửa hình vòng cung.
Tống Doanh nhìn thấy cánh cửa này thì loáng thoáng nhận ra được gì.
Quả nhiên, Yến Thừa Chu đẩy cửa căn phòng này ra, đồng thời nói với Tống Doanh: “Anh làm co Yến Bảo một căn phòng.”
Tống Doanh đứng ngoài cửa, nhìn bồn cát mèo sạch sẽ, bàn cào đáng yêu, giàn leo xa hoa, còn có đồ chơi dành cho mèo, thậm chí có cả ổ nhung ấm áp cho mùa đông và đệm lạnh cho mùa hè đều đầy đủ hết.
Căn phòng có một cái tủ, tầng cao nhất để đồ ăn cho mèo, tầng giữa trống không, tầng cuối để cát mèo.
Yến Thừa Chu hỏi Tống Doanh: “Yến Bảo ăn đồ ăn gì? Để anh bảo bác tài đi mua.”
Tống Doanh phản ứng chậm, theo bản năng nhìn về phía anh: “Tạm thời chưa cần, lúc trước đem Yến Bảo đi gửi nuôi em có đem theo thức ăn cho nó, chắc giờ vẫn chưa ăn hết đâu, lát nữa thức ăn chưa ăn hết người ta sẽ trả lại cùng với Yến Bảo.”
Cô đi lòng vòng trong căn phòng dành riêng cho mèo, cười nói: “Anh đã lên kế hoạch từ lâu đúng không? Có phải trước đó anh đã tình toán sau khi gặp lại em sẽ đem Yến Bảo về nuôi đúng không?
“Ừ.” Ngược lại, Yến Thừa Chu không phủ nhận, “Đúng thế.”
Còn một câu anh chưa nói.
Anh không chỉ muốn chăm sóc Yến Bảo mà còn có cô nữa.
Tống Doanh và Yến Thừa Chu ra khỏi căn phòng, đi từng bước đến cửa sổ.
Hai người ngồi đối diện nhau tại bàn trà.
Tống Doanh để ý thấy trên bàn có gạt tàn thuốc, bên trong có tận mấy đầu lọc thuốc lá.
Yến Thừa Chu dợ cô không chịu nổi mùi khói thuốc nên đứng dậy đổ tàn thuốc đi.
Tống Doanh hỏi anh: “Cả đêm qua anh không ngủ sao?”
Yến Thừa Chu chỉ ừ một cái, không giải thích gì thêm.
Tống Doanh cũng im lặng.
Anh rót cho cô một cốc nước, hai người ngồi trước cửa sổ, thỉnh thoảng trò chuyện dăm câu, bất chi bất giác chờ được ngắm quang cảnh mặt trời mọc sau đêm tuyết rơi.
Đó là khung cảnh vô cùng đẹp đẽ, vầng sáng màu đỏ cam nhuốm tận nửa bầu trời, sau đó mặt trời từ từ nhô lên, ánh sáng dần dần sáng lên, trở nên vàng óng ánh.
Ánh nắng chiếu xuống băng tuyết, tạo ra những vệt sáng phản chiếu lại như những ngôi sao đêm qua rụng đầy đấy.
Chỗ này của Yến Thừa Chu có vị trí rất tốt, cách xa khu đô thị, yên tĩnh vắng vẻ, xung quanh không có nhà cao tầng, nhìn qua khung cửa sổ có thể thấy cảnh vật xinh đẹp ở bên ngoài.
Hai người yên tĩnh trò chuyện lẫn nhau, nhìn mặt trời mọc xong đúng lúc trợ lý lái xe quay trở lại.
Yến Bảo nằm trong túi được trợ lý xách vào nhà, ngoài ra còn có thức ăn của nó.
Tống Doanh mở túi mèo ra, Yến Bảo thăm dò thử lộ ra cái đầu, nhìn thấy Tống Doanh mới bước ra khỏi chiếc túi của mình.
Ở môi trường xa lạ, con mèo cúi thấp người chầm chậm đi tới đi lui, ngửi này ngửi nọ, từ từ làm quen với hoàn cảnh mới.
Sau khi trợ lý hoàn thành công việc thì rời đi, chỉ có Tống Doanh và Yến Thừa Chu chăm sóc Yến Bảo.
Yến Bảo không an phận đi vòng quanh trong phòng khách rất lâu, sau đó có lẽ do mệt nên mới đi đến bên cạnh Tống Doanh, nó nhảy lên ghế sô pha, hai chân trước giẫm lên đùi Tống Doanh, bắt đầu gầm gừ khe khẽ.
Trên mặt Tống Doanh tràn đầy vui vẻ, trong mắt nhìn Yến Bảo, cô muốn chụp hình nó nhưng lại phát hiện không cầm theo điện thoại.
Cô ngẩng mặt lên nhìn Yến Thừa Chu đang đứng bên cạnh nói: “Anh lấy giúp em cái điện thoại.”
Yến Thừa Chu đứng dậy đi đến bên cửa sổ lấy chiếc điện thoại Tống Doanh đặt trên chiếc bàn tròn màu trắng đưa cho cô.
Cô mở máy ảnh ra rồi chụp cho Yến Bảo mấy tấm ảnh.
Mà lúc cô chụp hình, tình cờ Yến Thừa Chu đang vuốt v e lưng con mèo.
Một tấm hình chụp bàn tay với các khớp xương rõ ràng.
Tống Doanh không xóa bức ảnh đó đi mà len lén giữ lại.
Khả năng thích ứng với hoàn cảnh mới của Yến Bảo rất mạnh, chưa được bao lâu nó đã thản nhiên vui chơi khắp xó xỉnh trong nhà Yến Thừa Chu.
Tống Doanh chơi cùng Yến Bảo ngốc nghếch đến xế chiều mới về lại khách sạn.
Trước khi cô rời đi, hai người mới nhớ ra phải thêm wechat của đối phương để giữ liên lạc.
Trợ lý của anh đưa cô về khách sạn, trên đường đi Tống Doanh ngồi ghế sau, nhìn wechat của Yến Thừa Chu mà cô mới thêm vào danh sách, cô thay đổi hình nền trò chuyện với anh thành bức ảnh anh vuốt v e Yến Bảo.
Mấy ngày sau đó, Tống Doanh bận rộn quay phim, cô và Yến Thừa Chu cũng không gặp lại nhau, cả hai chỉ trò chuyện qua wechat.
Phần lớn cuộc trò chuyện giữa cô và anh đều bắt đầu từ những hình ảnh và video của Yến Bảo mà Yến Thừa Chu gửi đến, trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh Yến Bảo, sau đó từ từ chuyển thành những chuyện vụn vặt thường ngày.
Vào ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ tết dương lịch, Tống Doanh đóng máy, Yến Thừa Chu gửi tin nhắn mời cô về nhà ăn tối.
Tống Doanh đồng ý, thế là cô được trợ lý của anh chở về nhà.
Vừa vào nhà, Yến Thừa Chu tặng cho cô một bó hoa tươi.
Cô bật cười rồi hỏi: “Đây là sao?”
Trải qua mấy ngày trò chuyện thân thiết, hai người vốn dĩ ở chung đã tự nhiên giờ càng thêm không cố kỵ gì, giống hệt như mười năm trước bọn họ chưa có khoảng thời gian chia xa.
Khóe miệng Yên Thừ Chu hơi cong lên, nói: “Chúc mừng cô Tống đóng máy thành công.”
“Có phải thời gian tới sẽ nghỉ ngơi không?” Anh hỏi.
Tống Doanh “Ừ” một tiếng, nói với anh: “Quản lý đã giúp em đăng ký kiểm tra sức khỏe, ngày mai sẽ đi.”
“Tiện thể kiểm tra bệnh đau dạ dày của em đi.” Yến Thừa Chu luôn nhớ trong lòng dạ dày của cô không tốt, “Anh có quen một bác sĩ khoa nội, anh đã hỏi thăm rồi, khi nào em rảnh thì qua đó, đến lúc đó anh ấy sẽ điều trị cho em.”
“Vâng.” Cô vẫn tươi cười ôm hoa tươi trong ngực, sau đó ngồi xuống vuốt v e Yến Bảo đang cọ dưới chân, gương mặt nhu hòa trước đó càng thêm cưng chiều: “Yến Bảo, mấy ngày nay con có ngoan không?”
Yến Bảo rên hừ hừ như trả lời cô, sau đó nằm xuống đất, áp đầu vào bàn tay cô.
Yến Thừa Chu trả lời thay cho Yến Bảo: “Rất ngoan, nó cũng không quấy rầy anh, mỗi lần đều chờ anh rảnh rỗi mới đến tìm anh chơi đùa.”
Tống Doanh cười nói: “Lúc bé thì chẳng ngoan vậy đâu, mới được mấy tháng đã thay đổi rồi.”
Yến Thừa Chu cũng ngồi xổm xuống, cùng vuốt v e con mèo màu cam với Tống Doanh.
Bỗng nhiên anh hỏi: “Sao em lại đặt tên nó là Yến Bảo?”
Tống Doanh mở to mắt nhìn, nghiêng đầu cười hỏi: “Anh nghĩ là tại sao?”
Yến Thừa Chu biết rõ còn cố hỏi: “Liên quan đến anh?”
Tống Doanh mỉm cười, giọng nói dịu dàng lại kiên định: “Liên quan đến anh và em.”
“Đã hiểu.” Yến Thừa Chu nhìn cô rồi cười theo.
Một giây sau anh lại hỏi: “Năm đó em muốn nói gì với ah?”
Tống Doanh giật mình, không trả lời anh ngay lập tức.
Yến Thừa Chu nói: “Lúc đó chúng ta đã hứa, sau khi gặp lại em sẽ nói anh nghe.”
Trái tim trong lồ ng ngực Tống Doanh rối bời, nhịp tim đập thình thịch chấn động cả màng nhĩ, kịch liệt đến mức tưởng như giây tiếp theo sẽ vọt ra khỏi lồ ng ngực.
Cô cúi thấp đầu, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào con mèo cam mười tuổi, ngây ngẩn trong chốc lát.
Năm đó bọn họ cũng ngồi xổm như thế này, và ngăn cách giữa họ là con mèo cam nhỏ xíu.
Chớp mắt đã mười năm trôi qua.
Mười năm, cô vẫn thích anh trước sau như một.
“Thích anh.” Tống Doanh nỉ non nói: “Lúc đó em muốn nói là em thích anh.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Giọng của Yến Thừa Chu rất trầm, anh ấm áp hỏi cô.
“Bây giờ…” Tống Doanh từ tốn, trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Vẫn thích như vậy.”
“Doanh Doanh” Yến Thừa Chu nói khẽ: “Cảm ơn em đã thích anh nhiều năm như vậy”
Lúc hỏi cô năm đó muốn nói gì, anh luôn chuyên chú nhìn cô, ánh mắt dừng trên người cô không hề dịch chuyển giây nào.
Yến Thừa Chu nói từng chữ với cô: “Chúng mình quen nhau đi.”
“Chúng ta đã bỏ lỡ mười năm, anh không muốn lãng phí thời gian để dò xét tâm ý của nhau nữa, em vẫn còn thích anh vậy thì chúng ta yêu nhau đi, được không em?”
Cuối cùng Tống Doanh cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước khẽ chớp.
Tống Doanh mím môi cười yếu ớt, mềm mại nói: “Vâng.”
“Em đồng ý.” Cô nói.