Chỉ Yêu Anh Mười Bốn Năm - Chương 2
Yến Thừa Chu nghe được giọng cô chợt cười.
Anh vốn đang sợ cô giận dữ nói với anh câu “Lâu rồi không gặp” hay là hỏi anh câu “Mấy năm nay anh sống thế nào” nhưng cô không hề.
Cô chỉ quan tâm cảm nhận của anh, hỏi anh có lạnh hay không.
“Vào nhà hẵng nói.” Yến Thừa Chu ấm áp nói với Tống Doanh.
Hai người vào trong nhà, Yến Thừa Chu cởi áo khoác và khăn quàng treo lên kệ bằng gỗ lim quý báu ở gần cửa, sau đó xoay người lấy hai đôi dép trong tủ ra, đặt đôi dép lê tiểu thư đến trước mặt Tống Doanh.
Tống Doanh để anh đổi dép cho mình, cởi áo khoác của Mạnh Cận treo lên móc, theo anh vào phòng khách.
Mặc dù bên ngoài lạnh lẽo thấu xương nhưng nhiệt độ trong phòng ấm áp thích hợp.
Tống Doanh ngồi trên ghế sô pha, sau đó nhận cốc nước ấm từ Yến Thừa Chu ủ ấm đôi bàn tay.
Cái lạnh buốt từ lòng bàn tay dần dần bị hơi ấm xâm chiếm, toàn bộ bàn tay đều ấm lên.
Yến Thừa Chu không nói lời nào, Tống Doanh cũng không lên tiếng.
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng khách to lớn, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Thậm chí Tống Doanh cảm thấy nhà anh quá quạnh quẽ, như không có người ở vậy, không có một chút hơi thở con người nào.
Cô cứ cụp mắt xuống, chỉ nhìn cốc nước nóng trên tay, không nhìn chỗ khác.
Tất nhiên cô không biết Yến Thừa Chu nhìn cô hết lần này đến lần khác.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, thấp giọng xin lỗi cô: “Doanh Doanh, anh xin lỗi, bây giờ anh mới tới tìm em.
Bỗng nhiên nghe anh nói xin lỗi, Tống Doanh trợn mắt, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, vội vàng lắc đầu nói: “Không sao cả, không cần cảm thấy có lỗi…”
“Em có muốn biết lý do không?” Yến Thừa Chu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô và hỏi.
Tống Doanh khẽ mím môi, lập tức cười nhạt nói: “Với em mà nói, lý do không quan trọng.”
Điều quan trọng là cuối cùng anh đã tới.
Yến Thừa Chu trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn nói ra tất cả những trải nghiệm trong mười năm qua cho cô nghe.
Năm anh chín tuổi, bố mẹ ly hôn, bố anh chiếm đoạt công ty mà ông ngoại để lại cho mẹ, mẹ anh nản lòng thoái chí đối với bố, đưa anh đi khỏi Thẩm Thành, đến Thành Nam bắt đầu một cuộc sống mới, cũng bởi vậy mà anh quen bé hàng xóm nhỏ hơn anh hai tuổi – Tống Doanh.
Tám năm sau đó, bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường về nhà, thường xuyên đến nhà đối phương ăn cơm, thậm chí quen thuộc đến mức coi nhà của đối phương như nhà của mình.
Năm anh mười bảy tuổi, mẹ anh qua đời, bố anh Hạ Duệ Sơn không để ý sự phản kháng và bài xích của anh, cương quyết đưa anh về Hạ gia.
Một đứa học sinh cấp ba không quyền thế như anh không có cách nào chống trả lại, chỉ có thể bị Hạ Duệ Sơn mang đi.
Nhưng khi đó Hạ Duệ Sơn đã tái hôn đồng thời còn có hai đứa con trai sinh đôi từ lâu, nhà họ Hạ đâu thể cùng chứa chấp được anh và người vợ kế với con của bà ta.
Thế là Yến Thừa Chu bị Hạ gia đưa ra nước ngoài, anh học tập và sống một mình tại nước ngoài trong nhiều năm, mấy năm trước Hạ Duệ Sơn để anh tiếp xúc với công việc kinh doanh ở công ty ở nước ngoài, bằng khả năng xuất sắc của mình, anh thành công giành được sự yêu thích của Hạ Duệ Sơn, lúc này anh mới có cơ hội bước chân vào sâu nghiệp vụ của công ty trong nước.
Hiện tại Yến Thừa Chu đang xâm nhập vào nội bộ công ty, sắp xếp một vài nhân thủ của mình, chờ một ngày anh anh lấy lại được công ty thuộc về mẹ.
Mười năm nay, không phải anh không biết thông tin về Tống Doanh, anh hiểu rõ hành trình của cô, mỗi bộ phim của cô đóng được công chiếu anh đều ra rạp xem, nhưng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Tống Doanh.
Vì Yến Thừa Chu không dám bị bất kỳ kẻ nào nắm rõ, Tống Doanh là điểm yếu của anh, anh sợ Hạ Duệ Sơn sẽ lấy Tống Doanh ra để uy hiếp anh.
Có quá nhiều cách để một nhà tư bản làm tổn hại một ngôi sao không có hậu đài.
Anh không đánh cược nổi.
Cho nên khi chưa xác định được bản thân mình chưa đủ khả năng để bảo vệ cô, anh không tới tìm cô.
Không phải không muốn tìm cô, chỉ là vì sợ mang đến tai nạn cho cô.
Thật ra Tống Doanh hiểu anh.
Cho dù anh không giải thích bất cứ thứ gì với cô thì cô cũng sẽ không trách cứ anh một chút nào.
Ban đầu anh nói nhất định sẽ quay về tìm cô, nhưng chưa từng nói cô chờ anh quay lại tìm, là chính bản thân cô cam tâm tình nguyện muốn chờ đợi anh.
Cho dù cuối cùng anh không quay lại hay không xuất hiện thì cô sẽ không oán trách anh.
Vì chờ anh là do chính cô lựa chọn, không liên quan gì tới anh.
Hai người hàn huyên rất nhiều chuyện, đêm đã khuya, ngoài trời tuyết vẫn còn đang rơi.
Tống Doanh và Yến Thừa Chu đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, hai người lặng yên thưởng thức bầu trời đêm tuyết rơi không ngừng.
Tại đêm đông yên tĩnh rét lạnh, cuối cùng trái tim đóng băng bấy lâu nay của Tống Doanh từ từ tan chảy.
Bỗng nhiên điện thoại của Yến Thừa Chu đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh này.
Anh cầm điện thoại di động nhìn thông báo hiển thị sau đó đứng dậy.
Trước khi cầm điện thoại rời đi, Yến Thừa Chu nói với Tống Doanh: “Anh đi nghe điện thoại.”
Tống Doanh khẽ gật đầu, cười nói: “Đi đi.”
Yến Thừa Chu vội vã lên lầu đi vào phòng làm việc ngay lập tức.
Tống Doanh một mình ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Suy nghĩ của cô nhảy múa theo hoa tuyết, trở về giữa mùa hạ mười năm trước.
…
Mặc dù đang trong kỳ nghỉ hè nhưng Tống Doanh vẫn phải đến lớp tập nhảy.
Buổi trưa hôm đó, khi cô chuẩn bị đi ăn trưa ở gần đó thì nhìn thấy Yến Thừa Chu chờ ở ngoài cửa lớp luyện múa.
Mẹ anh vừa mới qua đời, mấy ngày nay tâm trạng của anh luôn ủ rũ, Tống Doanh không biết an ủi anh như thế nào, chỉ có thể tìm và ở cạnh bên mỗi ngày sau khi về nhà.
Tống Doanh không ngờ anh sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Cô chạy nhanh đến trước mặt anh, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Anh Thừa Chu, sao anh lại tới đây?”
Yến Thừa Chu cúi đầu nhìn cô, đáy mắt cất giấu sự khổ sở và bi thương không nói gì.
Mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, Tống Doanh ngẩng mặt lên nhìn anh thì bị chói mắt, không thể không nhíu mày lại để nhìn anh.
Cô vừa giơ tay lên che đầu thì bị Yến Thừa Chu nắm lấy cổ tay, kéo đến dưới gốc cây ở bên cạnh.
Dưới tán cây, ve kêu không ngừng nghỉ, gió thổi qua mang theo hơi nóng phà vào mặt.
Trước khi Yến Thừa Chu lên tiếng, gần đó đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu yếu ớt.
“Nghe này.” con mắt tống Doanh lóe sáng nói với Yến Thừa Chu: “Có tiếng mèo kêu!”
Cô nói xong liền lần theo âm thanh, cúi người tìm kiếm mèo.
Sau đó, từ trong lùm cây cô tìm thấy một thùng giấy nhỏ, bên trong là một con mèo nhỏ màu cam mới hai, ba tháng tuổi.
Tống Doanh ôm thùng giấy ra, để dưới đất, cô ngồi xổm trước thùng giấy, đưa tay vuốt v e con mèo màu cam, rất vui vẻ nói: “Đáng yêu quá!”
“Anh Thừa Chu” Tống Doanh ngửa đầu nhìn về phía anh, hai mắt cười cong cong: “Chúng ta nuôi nó nhé?”
Yến Thừa Chu chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô, ngăn cách giữa bọn họ chỉ có một chiếc thùng nhỏ chứa một con mèo con nhưng thật giống như đã bị buộc tách rời xa thật xa.
Anh đưa tay sờ sờ mèo con, ngón tay của anh trong lúc lơ đãng chạm phải tay của Tống Doanh, trong nháy mắt cả hai đều rụt tay về.
Tống Doanh cảm giác trái tim trong lồ ng ngực đập ầm ầm không dừng, làm cho hô hấp của cô cũng tăng theo.
Cô ra vẻ bình tĩnh hỏi lại anh một lần nữa: “Anh Thừa Chu, nuôi nó cùng em nhé?”
Giọng điệu ngoan ngoãn mềm mại như đang làm nũng, năn nỉ với anh.
Cuối cùng Yến Thừa Chu chỉ đáp lại cô: “Anh xin lỗi.”
Tống Doanh hơi ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
Trước khi cô hỏi anh thì anh chủ động nói: “Anh phải đi rồi Doanh Doanh.”
Tống Doanh không hiểu ý anh, ngây ngốc hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Nhà họ Hạ ở Thẩm Thành.” Yến Thừa Chu nói xong, dừng một lúc, sau đó nói tiếp: “Xế chiều hôm nay sẽ đi.”
Tiếng ve kêu đột nhiên trở nên ồn ào chói tai, lỗ tai Tống Doanh chỉ toàn tiếng ong ong.
Bỗng nhiên cô như mất đi khả năng nói chuyện, chỉ lúng ta lúng túng nhìn anh.
Mấy phút sau cô mới từ từ chớp mắt, khẽ hỏi: “Không thể ở lại được sao?”
Ngay sau đó nói tiếp: “Em không muốn xa anh.”
“Anh cũng không muốn, nhưng mà…” Yến Thừa Chu mím chặt môi, vô lực lẩm bẩm: “Anh xin lỗi.”
Đôi mắt Tống Doanh lập tức trở nên đỏ hoe, dường như một giây sau nước mắt sẽ chảy xuống.
Yến Thừa Chu đau lòng sờ đầu cô, anh nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu, dịu dàng an ủi: “Anh sẽ quay lại tìm em, nhất định sẽ trở lại.”
Tống Doanh rơi nước mắt, cô ngồi xổm trên mặt đất, khoanh tay trên đầu gối, nghẹn ngào nói: “Vậy em chờ anh trở về tìm em.”
Yến Thừa Chu dùng tay lau nước mắt giúp cô, cưng chiều nói: “Được.”
Buổi chiều cô còn có lớp luyện múa, anh chỉ có thể giúp cô mang con mèo về trước.
Lúc Yến Thừa Chu ôm thùng giấy chuẩn bị rời đi, Tống Doanh đột nhiên gọi anh lại: “Anh Thừa Chu!”
Yến Thừa Chu cụp mắt nhìn cô, Tống Doanh sợ bây giờ không nói thì sau này sẽ không có cơ hội nói với anh nên lấy hết dũng khí nói: “Em còn có câu muốn nói cho anh nghe, thực ra em…” Thích anh.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Yến Thừa Chu đã ngắt lời cô: “Doanh Doanh, chờ lần sau chúng ta gặp mặt em hãy nói cho anh biết.”
Trước đây Tống Doanh lo lắng bọn họ sẽ không thể gặp lại được, nhưng anh nói, chờ lần sau họ gặp lại.
Đột nhiên cô có lòng tin, cô tin hai người nhất định sẽ còn gặp lại.
Cô không bướng bỉnh nói câu thích kia nữa, mà ngoan ngoãn đồng ý: “Dạ.”
…
Một âm thanh thông báo cắt ngang hồi ức của Tống Doanh, khiến cô lấy lại tinh thần.
Cô đứng dậy, đi đến đầu sô pha bên kia, cầm lấy điện thoại di động của mình sau đó ngồi xuống sô pha kiểm tra.
Là Mạnh Cận gửi tin nhắn wechat cho cô, nói ngày mai đoàn phim không có lịch quay, để cho cô nghỉ ngơi một ngày thật tốt.
Tống Doanh trả lời Mạnh Cận: “Vâng.”
Thực ra ban đầu Mạnh Cận không phải người đại diện phụ trách cho Tống Doanh, hai năm trước người phát hiện và ký hợp đồng với Tống Doanh vì lý do cá nhân nên không thể tiếp tục làm người đại diện cho cô, lúc này Mạnh Cận mới hợp tác với Tống Doanh.
Tống Doanh ngồi trên sô pha nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, đã hai giờ sáng.
Cô cần phải trở về.
Tống Doanh định đợi Yến Thừa Chu nói chuyện điện thoại xong sẽ chào tạm biệt với anh.
Nhưng chưa đợi được anh quay lại thì cô đã ngủ gật trên ghế.
Cả một ngày quay phim, buổi tối lại vì tuyết rơi bất ngờ nên đoàn phim quay thêm mấy cảnh.
Sau đó cô gặp lại Yến Thừa Chu, trò chuyện rất lâu với anh.
Cả ngày hôm nay Tống Doanh chưa được nghỉ ngơi chút nào, kể cả về tinh thần lẫn thể xác đều vô cùng mệt mỏi.
Lúc Yến Thừa Chu đi xuống lầu, nhìn thấy Tống Doanh ngồi ở một đầu của sô pha, nghiêng nửa người trên ghế, hai tay vịn lên tay vịn của ghế, cô gối đầu lên cánh tay ngủ ngon lành.
Anh bước nhẹ qua, cẩn thận ôm lấy cô.
Sau đó yến Thừa Chu hơi nhíu mày, vì thực sự cô quá nhẹ, anh ôm trong ngực cảm giác chẳng được bao nhiêu cân.
Tống Doanh rơi vào trạng thái ngủ say, không tỉnh được.
Yến Thừa Chu đặt cô lên giường trong phòng ngủ, đắp kín mền, anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dịu dàng mà tham lam.
Qua thật lâu, lúc anh chuẩn bị đứng dậy rời đi thì Tống Doanh bỗng nhiên nói mớ.
Dường như cô rất khó chịu, tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào nỉ non nói: “Anh Thừa Chu…”
Toàn thân Yến Thừa Chu cứng đờ, trái tim trong lồ ng ngực rung động kịch liệt, không thể khống hế.
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại cô gọi anh một tiếng ‘anh Thừa Chu’.
Nhưng là ở trong mơ.