Cấm Đình - Chương 9: Nghe Giảng
Uyển Nhi vốn định dùng hai tay tiếp con diều, lúc này mới phát hiện tay trái của nàng còn bị Thái Bình gắt gao nắm chặt, nàng hơi hơi dùng sức, muốn tránh thoát khỏi tay Thái Bình.
Thái Bình nhẫn cười, buông lỏng tay ra, tùy ý nàng ấy rút tay về, thuận thế đem con diều đưa qua.
“Xuân Hạ.” Thái Bình bất động thanh sắc mà gọi một tiếng.
Xuân Hạ chạy lại gần, cúi đầu nói: “Nô tỳ ở đây.”
“Đi, cùng bổn cung đi vào lấy trục dây!” Thái Bình thuận tay dắt lấy tay Xuân Hạ, làm Xuân Hạ sợ tới mức nháy mắt sắc mặt trắng bệch, tránh cũng không được, không tránh cũng không được.
“Điện hạ……”
“Câm miệng!”
Thái Bình cười khẽ, lôi kéo nàng ta chạy nhanh vào điện Thiên Thu.
Uyển Nhi đứng ở chỗ cũ, ngơ ngẩn mà nhìn theo bóng dáng Thái Bình, lẩm bẩm nói: “Thì ra……” Thì ra là nàng suy nghĩ nhiều, lúc này Thái Bình ngây thơ vô tư, có đôi khi cao hứng, sẽ thích lôi kéo cung tì cùng nhau vui đùa ầm ĩ.
Lòng bàn tay nàng còn dư lại hơi ấm của Thái Bình.
Uyển Nhi cay đắng cười cười, đời này chỉ vừa mới gặp, năm tháng sau này nàng chỉ cần bồi nàng ấy là tốt rồi.
Còn muốn……!Trêu chọc nàng ấy sao?
Đáy lòng bỗng dưng hiện lên ý niệm này, nỗi lòng Uyển Nhi phức tạp.
Nếu nàng không trêu chọc nàng ấy, nàng chỉ cần đứng ở nơi xa, dùng năng lực của chính mình âm thầm bảo hộ Thái Bình, Thái Bình có lẽ có thể rời xa trung tâm vòng xoáy chính trị, một đời làm tiểu công chúa vui sướng nhất Đại Đường.
Nếu như thế, Thái Bình sẽ thích người như thế nào đây?
Cái thứ hai ý niệm chui ra, chua xót mà khổ sở.
Uyển Nhi cúi đầu xuống, vô thức mà siết chặt nan diều, vội vàng lắc lắc đầu, nàng đi đến bên người Thái Bình, chỉ để giúp Võ Hậu làm việc.
Thư đồng cho Thái Bình ba năm, nàng còn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ cẩn thận, đời này nàng rốt cuộc muốn cái gì?
“Suy nghĩ cái gì?” Lúc thanh âm Thái Bình vang lên, Uyển Nhi mới vừa hoàn hồn, ý thức được chính mình xuất thần hồi lâu.
Uyển Nhi lui về sau một bước, “Điện……”
“Đừng nhúc nhích, ta đang cột dây cho con diều đó!” Thái Bình bắt được cổ tay của nàng, làm nàng đứng yên.
Đợi Uyển Nhi bất động, nàng ấy mới cẩn thận nắm sợi dây xuyên qua lỗ hổng trên nan diều, thắt chặt.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía Uyển Nhi, cười nói: “Lần này sẽ không thoát được nữa!”
Uyển Nhi hơi giật mình, cũng không biết Thái Bình nói chính là con diều, hay là nàng?
Thái Bình híp mắt cười đến ấm áp, lấy trục dây từ trong tay Xuân Hạ, nhét vào trong lòng Uyển Nhi, “Nắm chặt! Ta đi quăng con diều!” Nói, nàng lấy con diều trong tay Uyển Nhi, nắm sợi dây dài chạy ra ngoài mười bước, đối với Uyển Nhi giương giọngi: “Uyển Nhi, chuẩn bị!” Tiếng nói vừa dứt, Thái Bình liền đem con diều hướng lên trên ném đi.
Uyển Nhi vội vàng nắm chặt hai đầu trục dây, cất bước chạy một đoạn, nhìn thấy con diều lắc lư bay lên, kéo kéo dây dài, rồi bắt đầu thả ra, làm con diều bay lên càng cao.
Thái Bình đứng ở chỗ cũ, mỉm cười nhìn Uyển Nhi.
Cô nương kia khẽ nâng khuôn mặt, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt thanh lệ của nàng ấy, tựa như ngày đầu hạ, từ một mảnh lá cây màu ngọc bích lộ ra một đóa sen tuyết, thoát tục nhưng không tự biết.
Thái Bình an tĩnh mà ngắm nhìn nàng ấy, khóe miệng giương lên một mạt mỉm cười.
Đời trước thư đồng ba năm, nàng tựa như một tiểu công chúa mãi không chịu lớn, mọi chuyện làm nàng ấy lo lắng, khắp nơi đều muốn nàng ấy hầu hạ, nàng hưởng thụ Uyển Nhi cho nàng ôn nhu mà không hay biết.
Từ nay về sau, nàng sẽ nắm chặt nàng ấy, che chở nàng ấy, hứa nàng ấy một đời, thái bình trường an.
Tầm mắt Thái Bình dọc theo sợi dây dừng ở con diều trên không trung, mang theo tâm nguyện của nàng.
Nàng cũng không biết, trong chớp mắt nàng giương mắt, tầm mắt Uyển Nhi liền dừng ở trên mặt nàng.
Uyển Nhi lặng lẽ nhìn Thái Bình, nàng ấy xác thật là tiểu công chúa lóa mắt nhất Đại Đường, nàng ấy cười giống như nắng ấm ngày đông, có thể dễ như trở bàn tay mà sưởi ấm tim nàng.
Luyến tiếc……!Nàng làm sao bỏ được nàng ấy?
Đời trước, Uyển Nhi không phải chưa từng có ý niệm độc chiếm Thái Bình, chỉ là xuất thân của nàng như vậy, nàng không dám lôi kéo Thái Bình trầm luân đến chết.
Nhưng đời này thì sao? Tương lai sẽ thế nào, Uyển Nhi đã biết, nếu đã biết, sống một lần vì con tim mình thì đã sao?
“Khụ khụ!” Thái phó đứng ở cửa cung viện, nặng nề mà khụ hai tiếng.
Ý cười của Thái Bình liền cứng đờ, không vui nói: “Đã biết, thái phó.” Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Xuân Hạ, “Xuân Hạ, ngươi đi thu thập thiên điện đi, an bài cho Thượng Quan tài tử trước.”
“Vâng.” Xuân Hạ lĩnh mệnh, đi đến trước Uyển Nhi, hành lễ, “Để nô tỳ giúp tài tử thu lại con điều đi.”
“Được.” Uyển Nhi đem trục dây đưa cho Xuân Hạ, dư quang thoáng nhìn về phía Thái Bình, Thái Bình đã cùng thái phó đi vào chính điện.
Nàng vốn nên đi vào cùng công chúa đọc thư, nhưng hiện tại nỗi lòng nàng đã loạn, chỉ nghĩ yên lặng một chút trước.
Nhìn không thấy vị công chúa chọc cho nàng tâm loạn, có lẽ nàng có thể nghĩ kỹ, nàng muốn cái gì?
Xuân Hạ rất nhanh đã thu con diều về, lại đối với Uyển Nhi hành lễ, “Thượng Quan tài tử, mời đi bên này.”
“Được.” Uyển Nhi đáp lại, đi theo Xuân Hạ vào thiên điện.
Ngày trước nghe học một canh giờ, đối với Thái Bình mà nói cũng không tính dày vò, nhưng hôm nay Uyển Nhi tiến vào điện Thiên Thu của nàng, một canh giờ này quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than, một ngày bằng một năm.
Hôm nay Thái phó nói cái gì, một câu nàng cũng không nghe lọt tai.
Thậm chí một tay chống đầu, một tay cầm bút lông, trên giấy Tuyên Thành vẽ bùa vẽ quỷ một hồi.
Thái phó nhắc nhở công chúa vài lần, công chúa trước kia cũng không khác lắm chính là như thế này, nhiều ngày nay đột nhiên ham học một chút, đáng tiếc không kiên trì được mấy ngày, lại lộ nguyên hình.
“Ai.” Thái phó nặng nề thở dài, “Hôm nay liền đến đây thôi.”
“Cung tiễn thái phó!” Thái Bình kích động đứng lên, nhìn theo thái phó rời khỏi điện Thiên Thu.
Nào biết?
Thái phó mới bước ra cửa điện, sườn mặt liền nhìn thấy Uyển Nhi chờ ở ngoài điện, hắn nhíu mày nói: “Thượng Quan tài tử, Thiên Hậu mệnh ngươi làm thư đồng điện hạ, ngươi cần phải dụng tâm chút, đừng lôi kéo điện hạ chơi đùa, làm điện hạ sai lầm.”
Uyển Nhi nghe thấy lời này, liền biết Thái Bình hôm nay nghe học là bộ dáng gì.
Nàng vừa muốn nói tiếp, lại thấy Thái Bình sải bước tới.
“Một chuyện là một chuyện!” Ngữ khí Thái Bình nghiêm túc, “Là bổn cung muốn thả diều, Thượng Quan tài tử chỉ là chơi cùng bổn cung mà thôi!” Nói, nàng đi đến đứng trước người Uyển Nhi, hơi hơi ngẩng đầu, “Khi đó cũng không phải là canh giờ bổn cung nghe học!”
Thái phó thấy công chúa tức giận, lập tức nhận sai trước, “Điện hạ bớt giận, là thần già cả mắt mờ.”
“Thái phó đúng là già cả mắt mờ!” Thái Bình tựa như không định bỏ qua cho hắn, “Nội dung hôm nay thái phó dạy học, rõ ràng hôm qua đã giảng qua!”
Thái phó ngẩn người, “Hôm qua giảng qua?”
Coi như chưa giảng, Thái Bình cũng nhớ rõ đời trước đã đọc thuộc vài lần.
Thái Bình thuận thế kiên định gật đầu, “Bổn cung vẫn còn nhớ mà! Đó là một chương trong “Lễ Ký”!” Nói, nàng hắng giọng, trước ánh mắt khiếp sợ của thái phó, cao giọng đọc: “Lễ, bắt đầu từ phu phụ, trong cung thất, chia nội ngoại, nam tử cư ngoại, nữ tử cư nội, thâm cung cố môn, hôn tự thủ chi.”
Thái phó nhớ rõ những lời này là hôm nay mới giảng, nhưng nếu công chúa là lần đầu tiên nghe được, làm sao có thể đọc thuộc rõ ràng như vậy?
“Ngày mai thái phó không nên lại nhớ lầm!” Trên mặt Thái Bình không có một ý cười, đưa ánh mắt cho Xuân Hạ, “Xuân Hạ, đi tiễn thái phó.”
“Đại nhân, mời.” Xuân Hạ khom người nói.
Thái phó bị Thái Bình đảo lộn như vậy, xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, có lẽ là hắn nhớ lầm.
Hắn áy náy đối công chúa nhất bái, cuối cùng là rời khỏi điện Thiên Thu.
Thái Bình chờ hắn đi xa, nhìn thoáng qua Uyển Nhi ở sau lưng, lạnh giọng nói: “Chương này có mấy lời nói quả thực không thể nghe, cùng là thế nhân, nữ tử ra cửa phải che che đậy đậy, chú ý này chú ý kia……” Cảm thấy ánh mắt Uyển Nhi nhìn tới không thích hợp, Thái Bình chớp chớp mắt, “Ta……!nói sai sao?”
Ánh mắt Uyển Nhi nghi hoặc, nhàn nhạt nói: “Thiếp ở ngoài điện nghe được rõ ràng, những lời này thái phó chỉ nói một lần.” Nàng nhớ rõ, thái phó tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng đối với chuyện dạy học từ trước đến nay luôn nghiêm cẩn, dạy học công chúa ba năm, chưa bao giờ có một lần sai sót, như thế nào mà già cả mắt mờ mà nhớ lầm chứ?
Cho dù là nhớ lầm, lấy hiểu biết đời trước của Uyển Nhi đối với Thái Bình, Thái Bình có thể đọc thuộc là chuyện cố sức nhất, đặc biệt là “Lễ Ký”, mỗi một chương đều phải mười ngày nửa tháng mới có thể miễn cưỡng đọc.
Hôm qua vừa nói xong, hôm nay liền đọc thuộc lưu loát như vậy, thật sự làm cho Uyển Nhi kinh ngạc.
Uyển Nhi không thể không một lần nữa nhìn kỹ Thái Bình trước mặt, mới vừa rồi trong nháy mắt nàng ấy che chở nàng, cực kỳ giống Thái Bình năm mười tám tuổi.
Khi đó nàng vô ý làm Võ Hậu tức giận, nếu không phải Thái Bình bảo hộ, Võ Hậu chắc chắn trừng phạt nàng rất nặng.
“Ngươi là không biết……” Thái Bình không khỏi cảm thấy chột dạ, “Đây đã là lần thứ ba thái phó giảng “Lễ Ký”!” Nói, Thái Bình lại hỏi một câu, “Ngươi không tin ta?”
Uyển Nhi nào dám trả lời, lập tức cúi đầu, “Điện hạ nói quá lời.”
Thái Bình thuận thế thay đổi đề tài, “”Lễ Ký” nghe tới là giận, không bằng Uyển Nhi giảng cho ta cái khác đi?”
Uyển Nhi ôn thanh hỏi: “Điện hạ muốn nghe gì?”
Thái Bình nắm lấy tay nàng, lời nói lại là nói cho Xuân Hạ nghe, “Xuân Hạ, pha trà đi!”
“Vâng.” Xuân Hạ lĩnh mệnh.
Uyển Nhi muốn rút tay về, Thái Bình lại nắm đến gắt gao, lôi kéo nàng đi đến bên cạnh giá sách, lấy ra một quyển “Mạnh Tử”, “Ta muốn nghe cái này!”
Uyển Nhi nhíu mày, “Mạnh Tử?”
Đời trước, nếu nói “Lễ Ký” là quyển thư làm Thái Bình đau đầu nhất, thì “Mạnh Tử” chính là quyển thư làm Thái Bình đau đầu thứ hai.
Thái Bình nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy.”
Uyển Nhi hỏi lại, “Điện hạ xác định muốn nghe?”
Khi Uyển Nhi hỏi lại lần nữa, Thái Bình bỗng nhiên ý thức được cái gì, nàng buông tay Uyển Nhi ra, nghiêm mặt nói: “Bổn cung biết “Mạnh Tử” cũng không dễ học, thái phó cũng đau đầu, mới muốn đổi một người khác giảng cho bổn cung nghe, biết đâu bổn cung có thể nghe vào?”
Uyển Nhi nhìn thoáng qua “Mạnh Tử”, ánh mắt lại dừng ở trên mặt Thái Bình, “Chẳng may cũng không nghe vào thì sao?”
Thái Bình tự nghĩ hôm nay là cao hứng đến mất dạng, Uyển Nhi từ nhỏ thông tuệ, nàng hôm nay ân cần như vậy, ngay cả tự xưng cũng đã quên vài lần, chỉ sợ làm cho Uyển Nhi thấy khả nghi.
Trùng sinh một đời, nghe rợn cả người.
Uyển Nhi tin hay không là chuyện nhỏ, nếu Uyển Nhi biết đến tâm tư kia của nàng, lấy hiểu biết đời trước của nàng đối với Uyển Nhi, chỉ sợ Uyển Nhi sẽ rất nhanh mà trốn tránh nàng.
Dục tốc bất đạt.
Thái Bình tự mình khuyên bảo một câu tận đáy lòng, bỗng nhiên đưa cánh tay chống lên giá sách, đem Uyển Nhi vây giữa hai tay.
Tim Uyển Nhi đột nhiên nhảy dựng, hơi thở Thái Bình chậm rãi tới gần, cả người nàng nháy mắt căng thẳng, vội la lên: “Điện hạ càn rỡ!”
Thái Bình cười nói: “Bổn cung chính là ở trước mặt mẫu hậu đã nói qua, nếu ngươi chọc bổn cung không vui, bổn cung có thể tống cổ ngươi đi bất cứ lúc nào!” Nói xong, liền đem “Mạnh Tử” nhét vào trong tay Uyển Nhi, đem một câu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ……!Uyển Nhi không có đọc qua “Mạnh Tử”?”
_____
Chú giải
Lễ Ký: một bộ trong Ngũ Kinh của Khổng Tử, dùng làm phương tiện để duy trì và ổn định trật tự
Thâm cung cố môn, hôn tự thủ chi: cửa thâm cung kiên cố, có lính gác và chùa tự trấn giữ.