Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra - Chương 27: 27: Nhóc Con Rắc Rối
Liêu Thanh Dạ ôm chiếc túi đựng bánh bao trên tay, nhìn thấy mọi người tụ tập xung quanh vô cùng náo nhiệt thì cũng muốn chen vào để xem.
Mọi người thì ra náo nhiệt như vậy là đang xem buổi trình diễn của các Dance đường phố.
Dường như họ đang tổ chức cuộc tranh tài nào đó, vì vậy mọi người mới tụ tập lại đông đủ như vậy để xem trò vui.
Liêu Thanh Dạ nhìn đám đông không ngừng hò hét,những cô gái ăn mặc vô cùng se.xy đến mức phản cảm, tiếng nhạc mỗi lúc mỗi sôi động thì bất đầu không được thoải mái.
Liêu Thanh Dạ vốn dĩ không quen với không khí như thế này, vì vậy muốn đi trước lại vô tình nhìn thấy một cô bé.
Đám đông mọi người có vẻ đều đang nhảy quá hưng phấn lại không nhìn thấy một bé gái khoảng tầm 5-6 tuổi gì đó,đang khóc sướt mướt chạy vào nơi mọi người đang cuồng nhiệt nhảy đến thừa sống thiếu chết kia.
Cẩn thận đó
Tiếng nhạc át cả tiếng hét của Liêu Thanh Dạ,vì vậy mọi người đều không ai nghe thấy.
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy đứa bé đã sắp bị đám người kia dẫm lên thì nhanh chóng chạy đến,lao như bay vào ôm chặt đứa bé lăn một vòng.
Lúc này có người cũng đã nhìn thấy, chỉ là không ai đến để đỡ hai người bọn họ dậy, mà trái lại còn không ngừng chỉ trỏ.
Có biết trông con không hả ? Xuýt nữa thì đã làm liên lụy đến người khác
Làm mẹ cái kiểu gì không biết ?
Nhìn cô ta đi, có phải là không được bình thường không nhỉ
Nếu như không thể bảo vệ được con mình thì tốt nhất hãy nhốt nó ở nhà đi.
Để nó chạy ra đường làm loạn, thật là mẹ nào con nấy.
Những lời nói độc địa ác mồm kia không ngừng chỉ trỏ vào hai người bọn họ, Liêu Thanh Dạ cũng không để tâm đến.
Chỉ một lúc sau tất cả đều đã đi khỏi ,Liêu Thanh Dạ mới lòm còm ngồi dậy.
Cô nhìn đứa bé trong lòng mình không có chuyện gì thì thở ra,chắc là vì còn có chút hoảng sợ nên cứ nằm im thinh thít.
Bé con em không sao chứ ?
Nào ,mau đứng lên chị sẽ giúp em phủi bụi
Liêu Thanh Dạ nhẹ nhàng nói với bé gái kia,sau đó giúp cô bé đứng lên ,lại giúp cô bé phủi hết bụi bẩn dính trên người ra.
Làm xong Liêu Thanh Dạ mới nhìn túi bánh của mình đã nằm một góc dưới đất, có mấy cái còn lăn cả ra ngoài.
Cô liền nhặt chúng lên phủi phủi cho sạch, sau đó lại bỏ vào trong túi,quay qua nhìn bé gái vẫn đứng ngay ở kia.
Bé con, ba mẹ em đâu ?
Tại sao lại một mình chạy vào trong đó, có biết rất nguy hiểm hay không ?
Nếu lúc nãy chị không kịp chạy đến giữ em lại, sợ rằng đám người kia đã làm em bị thương.
Liêu Thanh Dạ quan tâm hỏi, thật sự đến giờ cô vẫn còn cảm thấy vẫn chưa hết hồi hộp.
Nếu lúc nãy cô không kịp chạy đến, nếu lúc nãy là người khác sợ rằng đứa bé dễ thương như thế này có lẽ sẽ bị dẫm đạp cho đến chết.
Oa! oa !.
.
Nghe đến hai từ ba mẹ bé gái kia bắt đầu gào khóc,mỗi lúc mỗi lớn hơn làm cho mấy người lúc nãy cũng ngoái đầu nhìn lại.
Em sao vậy ? Đau ở đâu à?
Liêu Thanh Dạ không hiểu chuyện gì, chỉ biết là đứa trẻ này tự nhiên khóc thế này có phải là bị đau.
Đứa bé kia nhìn Liêu Thanh Dạ lắc đầu, ý nói mình không bị đau,sau đó thì tiếp tục khóc to.
Em đừng khóc, có chuyện gì mau nín nói chị nghe
Liêu Thanh Dạ luống cuống tay chân, lần đầu cô mới dỗ một đứa bé thật sự không biết phải làm sao mới được.
Đứa bé lại nhìn Liêu Thanh Dạ, vẫn khóc nhưng không còn la to như lúc nãy nữa.
À,hay là em muốn ăn.
Chị có bánh bao nè,em ăn không chị sẽ cho em Liêu Thanh Dạ vừa nói vừa lấy mấy cái bánh bao vẫn còn sạch ra, đưa cho cô bé kia.
Cô bé kia nhìn Liêu Thanh Dạ,sau đó thì nhận bánh cắn một cái,nhai nhép! nhép!
Bánh ngon lắm
Bé gái đó đã không còn khóc nữa,nhìn Liêu Thanh Dạ sau đó giơ một ngón tay cái lên nói.
Nếu ngon vậy em ăn nhiều một chút chị vẫn còn rất nhiều.
Ăn xong chị sẽ dẫn em đi tim ba mẹ em chịu không Liêu Thanh Dạ vui vẻ nói.
Không,em muốn đi tìm anh đẹp trai bé gái bắt đầu từ chối, đó chính là lý do cô bé chạy loạn xạ lên.
Anh đẹp trai ? Là ba em à ? Liêu Thanh Dạ không hiểu nên muốn hỏi lại.
Không phải,anh đẹp trai là anh đẹp trai, sao có thể là ba em được Bé gái kia hơi không vui nói.
Anh đẹp trai kia nếu là ba cô bé, vậy sau này khi lớn rồi sao cô bé có thể cưới anh đẹp trai đó làm chồng mình được chứ.
À, vậy anh đẹp trai đó ở đâu ? Liêu Thanh Dạ gật gật đầu như đã hiểu,sao đó thì muốn hỏi thêm xem rốt cuộc người đó là ai.
Anh đẹp trai đó!.
A!.
anh ấy kìa
Cô bé đó định nói gì đó, còn chưa nói hết câu đã vui mừng hét lên, liền chạy theo hướng mà mình vừa nhìn thấy anh đẹp trai mới đi qua.
Liêu Thanh Dạ còn chưa hiểu gì,khi quay lại chỉ nhìn thấy một cái bóng đen từ đầu đến chân vừa lướt qua.
Cô bé kia thoát một cái cũng đã chạy theo, thật là!.
Em từ từ thôi,nguy hiểm lắm đó!.
Liêu Thanh Dạ vội vàng chạy theo sau.
!
Mộ Trác Khải từ xa đã nhìn thấy Tô Sở và Cung Lãnh.
Hôm nay hai người bọn họ cũng đã thay những bộ đồ rộng rãi thoải mái hơn,đang đứng trong đám đông không ngừng la hét.
Mộ Trác Khải muốn đi qua đó,ngay lập tức cảm giác dưới chân mình có gì đó không đúng liền nhìn xuống.
Lại phát hiện dưới chân mình có một bé gái từ khi nào đã như một con bạch tuộc nhỏ quấn chặt lấy chân anh.
Mộ Trác Khải hết cách chỉ có thể đứng lại, nhìn thấy bé gái kia đã mở to đôi mắt như hai quả nhãn đang nhìn mình một cách không chớp mắt, hết cách anh chỉ đành hơi cúi thấp người xuống,tiến đến gần gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đó hỏi.
Nhóc con,em muốn làm gì ?
Anh đẹp trai, quả thật rất đẹp trai
Bé gái kia nào có nghe thấy gì nữa, chỉ biết là lúc nãy tình cờ nhìn thấy Mộ Trác Khải để lộ gương mặt của mình ra, liền không kiềm chế được muốn chạy đi tìm anh.
Mộ Trác Khải nhíu mày, cái khỉ gió gì đây ?
Đã che kín như thế này, vẫn bị một nhóc con phát hiện.
Cô bé, ba mẹ em đâu ?
Nếu không có chuyện gì thì buông tay để anh đi
Mộ Trác Khải hết kiên nhẫn nhìn bé gái kia.
Ba mẹ em giờ có lẽ bọn họ đang vui vẻ rồi ,làm sao nhớ đến em được chứ.
Anh đẹp trai hay là anh bế em đi tìm ba mẹ đi
Mộ Trác Khải lập tức xuất hiện ba vạch trên trán, bắt anh bế một cô nhóc để đi lòng vòng sao ?
Mộ Trác Khải anh không ném cô nhóc đó ra xa ba mét đã là may lắm rồi.
Nhóc con anh thật sự rất bận, không có thời gian ở đây để đùa với em đâu.
Mộ Trác Khải nhìn cô nhóc kia, có ai nói cho anh biết cách nào để xử lý nhóc con rắc rối này hay không ?
Em thật sự không nói đùa,em đã lạc mất ba mẹ chỉ vì đi tìm anh.
Nếu anh giúp em tìm được ba mẹ,em lập tức cưới anh làm chồng
Bé con vui vẻ cười đến híp cả mắt,lại không hề nhìn thấy sắc mặt khó coi của Mộ Trác Khải.
Mộ Trác Khải:!
Lúc này Mộ Trác Khải nhìn từ xa ,có một người phụ nữ đang gấp ráp chạy lại hướng này.
Nhìn vẻ mặt vô cùng lo lắng của cô ta, anh đoán chắc đó có thể là mẹ của cô nhóc này.
!
Liêu Thanh Dạ từ xa đã nhìn thấy cô bé kia cứ ôm chân của một người đàn ông thì không yên tâm rời đi.
Chưa nói đến trên người của anh ta từ đầu đến cuối đều là một màu đen, rất có thể là một người không đoàng hoàng.
Nếu lỡ như để bé con này rơi vào tay của một yêu râu xanh , vậy có lẽ kết quả vô cùng thảm, mà cô có lẽ cũng sẽ vì chuyện này mà áy náy cả đời.
” Người đó là mẹ của em sao?
Mộ Trác Khải nhướng mày nhìn bé gái ở dưới chân mình,sau đó nhìn Liêu Thanh Dạ đang đến gần ý muốn hỏi.
Cô nhóc kia cũng nhìn theo ánh mắt của Mộ Trác Khải, nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đầu tóc rối bù đang hớt ha hớt hải chạy lại hướng này thì nở một nụ cười nguy hiểm.
Mẹ, mẹ đến rồi.