Bất Đẳng Thức Ngược Chiều - Chương 7
Cúp điện thoại, Phong Tĩnh lại mở bệnh án của Vương Hạo Quang ra, tính toán đợi lát nữa lại nhìn kỹ xem.
Chú ấy nói rằng đùi đau đớn khó nhịn, đau ở chỗ cố định, từng có ghi chép bị ngoại thương rõ ràng, theo lẽ thường thì hẳn là bệnh trạng tắc nghẽn mạch máu. Ban đầu cô suy đoán là do kinh mạch không thông, nhưng bệnh trạng khi bị tắc nghẽn máu thì mạch tượng phần lớn trầm trệ hoặc kết đại*, màu lưỡi đỏ sậm.
*Kết đại: Chỉ tình trạng nhịp mạch thất thường, chậm và không đều.
Mà mạch tượng của chú ấy trơn trượt, màu lưỡi đỏ, ban lưỡi vàng và dính, trên bề mặt lưỡi không có vệt ứ, dưới lưỡi cũng không có hiện tượng giãn tĩnh mạch, không giống như bị nội thương lắm, ngược lại thể hiện cơ thể bị nóng trong.
Cho nên nàng cô mới để ý tới chuyện này.
Hệ thống xếp hàng tiếp tục gọi số.
Cho đến trưa, Phong Tĩnh khám gần bốn mươi bệnh nhân.
Có nhân viên văn phòng đau bụng suốt một tuần mới đến bệnh viện khám, có nam nữ lớn tuổi muốn có đứa con thứ hai nên tới đây điều dưỡng trước, có học sinh tiểu học mỗi ngày lên lớp đều mặt ủ mày chau, có sinh viên đến đây điều trị kinh nguyệt không đều…
Còn có một bà mẹ khăng khăng rằng con gái của mình chỉ đau bụng chứ không phải mang thai.
Phong Tĩnh bắt mạch cho cô bé, không hề nói gì, chỉ khéo léo đề nghị hai người chuyển sang khám phụ khoa.
Nhưng nghe lời Phong Tĩnh nói xong bà mẹ kia lại cố gắng tranh luận: “Bác sĩ, con gái của tôi chỉ bị đau bụng bình thường, cô xem rồi kê cho nó thuốc trị đau bụng là được…”
Phong Tĩnh kiên quyết từ chối: “Trong tình huống này tôi không thể kê thuốc cho con gái chị được. Tốt nhất là chị mang con gái… đi kiểm tra kỹ càng đi.”
Lúc này người phụ nữ thay đổi sắc mặt, cảm xúc trở nên kích động: “Cô nói bậy bạ gì vậy! Bắt mạch sao có thể kiểm tra ra mang thai được? Đây không phải là trò gạt người à? Con gái của tôi ngoan như thế, nghe lời như thế, sao lại làm ra chuyện như vậy? Có phải cô đang gạt người không?”
Người phụ nữ nói xong lại đẩy con gái mình một cái: “Mày đứng đấy làm gì, nói chuyện xem nào! Mày nói đi!”
Cô bé lảo đảo một cái xuýt nữa thì té ngã, cô bé vẫn luôn đứng trơ ra đó, mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch, cũng không dám nói chuyện. Cô bé mặc đồng phục của một trường trung học phổ thông chuyên nào đó.
Phong Tĩnh vội vàng đứng dậy khuyên can: “Chị này, xin chị hãy bình tĩnh.”
“Chắc chắn là nhầm! Mấy người bác sĩ các người chỉ biết gạt người! Chúng ta đi!”
Người phụ nữ hất tay Phong Tĩnh ra, lườm cô một cái rồi mạnh mẽ lôi con gái rời đi.
Ầm! Cửa bị hất mạnh ra.
Nhưng chỉ chốc lát sau, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng kêu cuồng loạn của người phụ nữ: “Sao mày không nghe lời thế chứ! Sao lại không nghe lời! Ngày nào mẹ cũng vất vả làm việc kiếm tiền tạo điều kiện cho mày đi học, mày lại làm ra chuyện mất mặt như thế này… Mày cố ý khiến mẹ mất mặt đúng không? Mày nói chuyện đi, nói chuyện đi, sao không nói lời nào!”
Chẳng mấy chốc, sự cuồng loạn lại biến thành tiếng khóc áp lực…
Phong Tĩnh yên lặng thở dài.
Trong bệnh viện nhân sinh muôn màu, chính là như vậy.
Mười hai giờ trưa, tạm kết thúc khám bệnh buổi sáng, toà nhà khu khám bệnh quay về yên tĩnh.
Thời gian nghỉ trưa ngắn nên Phong Tĩnh cũng không định về nhà.
Cô tới nhà ăn của bệnh viện cơm nước xong xuôi xong thì quay về phòng nghỉ của khoa nghỉ ngơi một lát.
Chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng thông báo liên tiếp của điện thoại đánh thức.
Sau khi Phong Tĩnh tỉnh lại, điện thoại trong túi lại rung lên mấy lần mới ngừng lại.
Cô đi tới bồn rửa tay rửa mặt, khiến bản thân tỉnh táo hơn, lúc này mới lấy điện thoại di động trong túi ra.
Mấy tin nhắn mới hiển thị trên giao diện màn hình khoá.
Là tin nhắn thoại do mẹ Phong gửi tới.
Trong phòng có những đồng nghiệp khác đang nghỉ ngơi, Phong Tĩnh xoay người đi ra ban công.
Chống khuỷu tay lên hàng rào, cô ấn mở tin nhắn thoại.
Giọng nói của mẹ Phong vang lên trong gió: “Tĩnh Tĩnh, con thêm bạn với cậu trai mẹ gửi con chưa? Là cái cậu làm ở xí nghiệp nhà nước ấy.”
Tin nhắn tiếp theo: “Sao mẹ cậu ấy nói với mẹ là con còn chưa liên hệ với cậu ấy nhỉ?”
“Con làm thế này có phải không tốt lắm không, người ta sẽ cảm thấy con không lễ phép đấy.”
Phong Tĩnh sớm đã quên béng mất chuyện này, bị mẹ Phong nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới có một chuyện như thế.
Cô hít sâu một hơi, ấn gửi tin nhắn thoại: “Mẹ, đều là người trưởng thành rồi, chỉ vì một chuyện nhỏ mà đi mách với người lớn nhà người ta, cũng có phải học sinh tiểu học đâu, mẹ không cảm thấy bản thân người này đã rất không đáng tin cậy rồi hả?”
Nhận được câu trả lời này, mẹ Phong cũng không gửi tin nhắn thoại mà trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Con nhóc này, nói gì vậy chứ?”
“Con xem con đi, người bằng tuổi con thì con người ta cũng bắt đầu học đi rồi. Đàn ông đầy đường mà sao ngay cả người yêu con cũng không tìm được?”
Phong Tĩnh cãi lại ý của bà theo suy nghĩ của bà: “Mẹ, theo ý mẹ thì chỉ cần con tìm được bạn trai thì tuỳ tiện kéo một người đàn ông trên đường cũng không có vấn đề gì hả?”
Mẹ Phong bỗng chốc nghẹn lời, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng thầm thì: “Thế thì cũng không đến mức, coi như không phải công chức thì chí ít cũng phải có công việc đàng hoàng chứ, tốt xấu gì con cũng thuộc biên chế.”
Phong Tĩnh cực kỳ cạn lời: “Mẹ, mẹ gọi con vào lúc này chỉ là vì nói chuyện này thôi à?”
Mẹ Phong nói sang chuyện khác: “Ôi chao! Nói ra thì cậu trai kia còn rất hài lòng về con, con mau thêm bạn nói chuyện với người ta đi.”
Bà còn nói: “Mẹ không có ý gì khác cả, chỉ là bảo con có rảnh thì nói chuyện với người ta, quen biết thêm nhiều bạn cũng không tồi.”
Phong Tĩnh cũng không muốn tiếp tục đề tài này, nói một cách rất dứt khoát: “Nhưng dạo gần đây công việc của con rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với người khác. Không nói nữa, đồng nghiệp tới tìm con, con cúp trước đây.”
Cô lấy bừa một cái cớ rồi cúp điện thoại.
Ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Cô đã dọn ra ngoài ở, nhưng mẹ vẫn không buông tha.
Đến khi nào những tháng ngày như này mới kết thúc đây?
*
Phong Tĩnh chẳng có tý hứng thú nào với cái gọi là xem mắt.
Sau cuộc điện thoại kia, cô lại lần nữa vứt những lời nhắn nhủ của mẹ ra sau đầu.
Trong nháy mắt đã tới thứ sáu, chiều hôm đó cô có ca trực tại phòng khám.
Chiều thứ sáu, người đến khám bệnh cũng nhiều, Phong Tĩnh bận đến đầu váng mắt hoa.
Đến hơn bốn giờ chiều, đằng sau vẫn còn bảy tám số.
“Mời Trương Y Y tới phòng khám số sáu, mời Trương Y Y tới phòng khám số sáu…”
Vừa gọi một số, cửa phòng bỗng bị người mở ra.
Đẩy rất vội vàng.
Cô gái vừa được gọi số vừa muốn bước vào thì một người đàn ông tuổi trẻ đột nhiên xuất hiện, xô cô ấy sang một bên.
Vừa vào cửa, người đàn ông trẻ tuổi đã hét to: “Bác sĩ, mẹ tôi bị đau đầu, cô mau tới kiểm tra cho bà ấy!”
Cô gái bị đẩy ra lảo đảo một cái mới đứng vững được, lập tức không vui nhíu mày: “Anh này, hiện tại gọi tới số của tôi, xin anh đừng chen ngang.”
Người đàn ông trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn sang, không vừa lòng nói: “Cái gì chứ, cô không thấy là mẹ tôi đang rất khó chịu hay sao?”
Cô gái kia phản bác: “Tới khám bệnh ai không khó chịu? Tôi xếp hàng một tiếng, anh chen ngang thế này rất quá đáng.”
Một người phụ nữ trung niên ước chừng năm mươi tuổi vênh mặt nói: “Người bên trong là con dâu tương lai của tôi, tôi chen hàng thì làm sao?”
“Con dâu tương lai thì làm sao hả? Chuyện gì cũng phải bàn thứ tự đến trước và sau chứ, có quan hệ thì ghê gớm à?” Cô gái kia không phục, nói lý với bà ta: “Hơn nữa bà nhìn có chỗ nào giống khó chịu đâu? Cứ chờ một lát thì không được à?”
Cô gái kia nhìn qua có vẻ vừa bước chân ra xã hội, trẻ tuổi nóng tính, tính tình cũng bốc đồng, trực tiếp tranh cãi với hai mẹ con này.
Nghe thấy tiếng tranh chấp truyền đến từ ngoài cửa, Phong Tĩnh vội vàng đứng dậy đi đến ngoài cửa: “Ai là Trương Y Y?”
Người đang cãi vã ngoài cửa dừng lại.
Cô gái kia sửng sốt một lát, sau đó kịp phản ứng, vội vàng giơ tay lên nói: “Tôi, là tôi.”
“Vào đi, không cần làm lỡ thời gian của người bệnh đằng sau.” Phong Tĩnh nhẹ giọng nói, lại bổ sung một câu: “Nhớ đóng cửa lại.”
Nói xong thì quay người về phòng khám.
Trên mặt cô gái kia lộ ra nụ cười chiến thắng, đắc ý nhìn người đàn ông trẻ tuổi và người phụ nữ trung niên một cái rồi đuổi theo bước chân của Phong Tĩnh.
“Chờ đã!”
Người đàn ông trẻ tuổi hô lên một tiếng, tiến lên một bước chặn đường đi của Phong Tĩnh.
Anh ta nhếch môi, chủ động tự giới thiệu: “Bác sĩ Phong, anh là Hứa Ứng Tuấn, dì Chu hẳn là đã kể với em về anh rồi.”
Động tác của Phong Tĩnh hơi ngừng lại.
Chu là họ của thái hậu nhà cô, hoá ra đây chính là đối tượng xem mắt mà thái hậu giới thiệu?
Trong lòng Phong Tĩnh hiểu ra, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh: “Anh Hứa đúng không? Bây giờ còn chưa gọi đến số của hai người, làm phiền đi ra ngoài chờ trước. Nếu như chưa đăng ký thì mời đi đăng ký trước.”
Nụ cười trên mặt Hứa Ứng Tuấn cứng đờ, sắc mặt hơi không nhịn được, nhắc nhở như cảnh cáo: “Bác sĩ Phong, đây chính là mẹ của anh!”
“Anh Hứa, tôi không biết anh. Kể cả có quen thì cũng mời anh đăng ký xếp hàng, xin hãy tuân thủ quy định của bệnh viện.” Giọng nói của Phong Tĩnh rất lạnh nhạt, duy trì sự khách sáo và xa cách thích hợp.
Vẻ mặt của Hứa Ứng Tuấn càng khó coi: “Chẳng lẽ dì Chu chưa nói với em về anh à? Chúng ta…”
Phong Tĩnh ngắt lời: “Anh Hứa, xin anh tự trọng, còn nữa, đừng nói những lời khiến người khác hiểu lầm.”
Mặt Hứa Ứng Tuấn không nhịn được đỏ bừng: “Em, em có ý gì?”
“Thái độ của cô kiểu gì thế?” Mẹ Hứa Ứng Tuấn cũng la lên: “Đây là thái độ đối xử của cô với người lớn à?”
Phong Tĩnh nói: “Mặc dù không biết mẹ tôi nói gì khiến hai người sinh ra hiểu lầm. Nhưng rất xin lỗi, tôi không có ý định phát triển gì với anh.”
Dường như Hứa Ứng Tuấn cảm thấy mất mặt, thẹn quá hoá giận: “Thái độ của cô đối với người bệnh là như thế này à? Coi chừng tôi khiếu nại cô!”
“Thế anh đi khiếu nại đi.” Vẻ mặt Phong Tĩnh bình tĩnh: “Chỗ này có camera, xảy ra chuyện gì đều quay được rõ rành rành.”
“Nhưng bây giờ, xin anh đừng ảnh hướng tới bệnh nhân của tôi khám bệnh.”
Cô quay người rời đi.
Hứa Ứng Tuấn luống cuống, vươn tay muốn kéo áo Phong Tĩnh: “Từ từ, cô không được đi! Kiểm tra cho mẹ tôi trước đã!”
“Này, bác sĩ Phong, cẩn thận!” Cô gái đứng bên cạnh kinh ngạc kêu lên.
Nhưng đã không kịp tránh…
Đúng lúc này, một bóng hình cao lớn chắn trước mặt cô, ngăn Hứa Ứng Tuấn lại.