Bất Đẳng Thức Ngược Chiều - Chương 1
“Người bệnh tự báo phần ngực khó thở đau nhức… Chẩn bệnh: Tắc nghẽn ngực, đờm ẩm tắc nghẽn… Đơn thuốc: Pháp bán hạ 10g, rễ sô đỏ 15g, chỉ xác 6g…”
Laptop nhảy ra lời nhắc “pin yếu”, che khuất hồ sơ ca bệnh vừa viết xong.
Phong Tĩnh tắt nhắc nhở đi, khép laptop lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ thành máy bay.
Chuyến bay quốc tế cất cánh từ Khắc Lặc đã tiến vào không phận Trung Quốc.
Dưới cánh máy bay, biển mây cuồn cuộn chìm trong trong bóng đêm dày đặc. Phía trước có thể thấy được hình dáng mơ hồ của thành phố, đường sao xen lẫn với ánh đèn hợp thành những đường nối của thành thị, tựa như dòng chảy ngân hà, lộng lẫy sáng chói.
Nhiệm vụ gìn giữ hoà bình trong vòng một năm đã kết thúc. Phong Tĩnh ngồi máy bay về nước.
Nhưng từ A Y Tư nơi chấp hành nhiệm vụ không có chuyến bay bay thẳng tới Bắc Kinh, chỉ có thể đến Khắc Lặc, lại chuyển chuyến bay về Bắc Kinh.
Trằn trọc mấy chục tiếng đồng hồ, Phong Tĩnh cảm thấy mệt rã rời, nhưng cũng thả lỏng.
Giờ phút yên bình hiếm có này lại khiến cô mất ngủ.
“Anything to drink?” (Có muốn uống gì không ạ?)
Cô tiếp viên hàng không tóc vàng đẩy toa ăn đi qua, kiên nhẫn hỏi thăm mỗi một vị hành khách có cần đồ uống không.
Khoảng cách chuyến bay tới đích đến còn hơn ba tiếng đồng hồ.
Tiến vào đêm khuya, phần lớn hành khách đều đã chìm vào giấc ngủ, thi thoảng lại có vài tiếng thì thầm vang lên.
Bang!
Bỗng nhiên, lối đi nhỏ phía trước truyền đến một loạt âm thanh rối loạn.
Hành khách bị đánh thức nhao nhao tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cabin vốn đang yên tĩnh bắt đầu ồn ào.
” ́y! Tiếp viên hàng không, chỗ này có người ngất xỉu!”
“Này, anh ơi! Anh vẫn ổn chứ?”
Ngôn ngữ của những quốc gia khác nhau trộn thành một một mảnh bàn tán.
Tiếp viên hàng không vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống.
Phong Tĩnh nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc trong những tiếng bàn tán, nghe và phân tích ra tình huống đại khái.
Hàng phía trước có hành khách đột phát bệnh cấp tính, té xỉu xuống đất.
Cô vội vàng kéo dây an toàn ra, chen lên trước.
“Xin hãy quay về chỗ ngồi của mình, đừng xúm lại đây!” Tiếp viên hàng không cố gắng duy trì trật tự: “Này, vị khách nữ này…”
“Tôi là bác sĩ.” Phong Tĩnh dùng tiếng Anh tỏ rõ thân phận.
Tiếp viên hàng không sửng sốt một lát, sau đó mau chóng nhường vị trí.
Một người đàn ông nằm trên mặt đất, hô hấp dồn dập, hàm răng cắn chặt, vẻ mặt đau đớn, đã bất tỉnh không biết gì.
Không gian trên lối đi nhỏ chật hẹp, Phong Tĩnh miễn cưỡng ngồi xổm xuống, tiến hành kiểm tra thân thể đơn giản cho người đàn ông.
Tình huống cũng không lạc quan.
“Có thể giúp tôi lấy túi của tôi không? Ở ngay giá hành lý trên chỗ ngồi.” Cô tiếp tục chú ý tình hình mạch đập của người đàn ông, ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Còn nữa, tôi cần hộp sơ cứu y tế.”
Tiếp viên hàng không gật đầu, lập tức đi về phía chỗ ngồi của Phong Tĩnh, mang túi của cô tới.
Nhận lấy túi, Phong Tĩnh kéo khoá ra, tìm kiếm bên trong.
Trong lúc vội vàng, có một tấm thẻ rơi từ trong túi ra…
CHINA MEDICAL TEAM
FENG JING
Đoàn Y Tế Trung Quốc – Phong Tĩnh.
Tấm thẻ rơi xuống bên chân.
Nhưng Phong Tĩnh không rảnh bận tâm, mò mấy lần tìm ra bao dụng cụ châm cứu bên trong.
Cùng lúc đó, một nhân viên tiếp viên hàng không khác cũng cầm hộp sơ cứu y tế tới, giao tới tay cô.
Phong Tĩnh giơ tay vén áo khoác trên người người đàn ông ra, lại ở trong chớp nhoáng này…
Tích.
Cô nghe thấy âm thanh khả nghi.
Tích.
Tích.
Tích…
Nhỏ xíu, một tiếng tiếp một tiếng, vô cùng có quy luật.
Là truyền tới từ vị trí bên hông người đàn ông.
Vừa rồi lúc kiểm tra tình trạng sức khoẻ Phong Tĩnh đã nhận ra.
Gương mặt của người đàn ông này nhìn rất gầy yếu, dáng người lại có vẻ cồng kềnh. Trên người ông ta mặc đồ mùa đông dày nặng, toàn thân bọc đến kín mít.
Điều hoà trên máy bay mở cũng mạnh, ăn mặc dày nặng cũng bình thường, nhưng…
Phong Tĩnh hơi chần chờ, một phát xốc lên tầng che đậy kia.
Lộ ra hình dáng của món đồ bên dưới.
Trên người ông ta quấn đầy dây diện, trên vị trí bên hông buộc một cái hộp sắt đen xì, bên cạnh có một cái máy bấm giờ bỏ túi, màn hình màu đen, chữ số màu đỏ, đang đếm ngược…
03: 04: 10
Con ngươi Phong Tĩnh co lại, nhịp tim lập tức hẫng một nhịp.
Là bom.
Thời điểm máy tính giờ kết thúc đếm ngược, chính là thời điểm chuyến bay này hạ cánh ở Bắc Kinh.
*
Máy bay khẩn cấp hạ cánh xuống sân bay thành phố Dương Giang.
Mười một giờ mười tám phút tối, cảnh sát thành phố Dương Giang tiếp nhận cuộc gọi, nói phát hiện bom trên một chiếc máy bay có chuyến bay quốc tế bay từ Khắc Lặc tới Bắc Kinh, sẽ lâm thời hạ cánh xuống sân bay thành phố Dương Giang.
Sân bay nhanh chóng khởi động biện pháp ứng phó khẩn cấp.
Tiếng còi xe cảnh sát cắt qua màn đêm yên tĩnh, đường cảnh giới kéo vòng xung quanh sân bay. Hiện trường đã có rất nhiều bộ xe cảnh sát, xe cứu hỏa và xe cứu thương đang chờ lệnh.
Sau khi máy bay hạ cánh, hành khách trên máy bay được sơ tán khẩn cấp.
Bãi hạ cánh ở sân bay trống trải, gió đêm thổi phần phật.
Đèn cảnh sát màu đỏ đen biến đổi liên tục, đèn xe giống một lưỡi dao sắc, phá vỡ bóng đêm dày đặc.
Một chiếc xe cảnh sát lao vút tới, dừng lại bên cạnh đường băng của sân bay.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục đi xuống. Anh bước trong màn đêm, chân dài thẳng tắp, dáng người cao, thong dong lạnh nhạt.
Ánh sáng và bóng tối đan vào nhau, điêu khắc ra hình dáng thâm thúy, bóng đêm nhuộm đầy mi mắt, lộ ra vài phần lạnh nhạt.
“Đội trưởng Tần.” Giang Nhất Trình thành viên đội gỡ bom lập tức đi lên đón.
Tần Tranh nhìn về phía cậu ta: “Tình huống thế nào?”
“Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Danh tính của kẻ tình nghi đã được xác nhận, Eka – Ninick, người Hàn Quốc, đàn ông, bốn mươi bảy tuổi, cất cánh từ Khắc Lặc, mục đích là Bắc Kinh.” Giang Nhất Trình lật nhìn tư liệu lấy từ phía sân bay: “Nhân viên phi hành đoàn nói, trong quá trình bay, người tên Ninick này đột phát bệnh cấp tính, vừa lúc có một vị bác sĩ ở trên cùng chuyến bay, trong lúc đang tiến hành cấp cứu thì phát hiện đồ vật nghi ngờ là bom trên người ông ta.”
“Bác sĩ cùng chuyến bay?” Tần Tranh nhíu mày: “Bác sĩ ở đâu?”
“Nói là… bác sĩ ở Bắc Kinh.”
Giang Nhất Trình dừng một lát, lại nói: “Tình trạng trước mắt của kẻ tình nghi không được lạc quan, bởi vậy cần vừa cấp cứu vừa tiến hành gỡ gom.”
Khuôn mặt Tần Tranh bình tĩnh: “Hiểu rồi.”
Khi đang nói chuyện, anh đã đổi sang trang phục phòng chống nổ dày nặng.
“À này, đội trưởng Tần.”
Giang Nhất Trình vội vàng gọi anh lại, nói: “Hôm nay anh đã làm nhiệm vụ cả ngày rồi, không thì để em làm cho.”
“Không có việc gì, để tôi.”
“Nhưng…”
“Đi đây.” Tần Tranh đội mũ bảo hộ lên, khoát tay, cũng không quay đầu lại trèo lên cầu thang bên sườn máy bay.
*
Hành khách trên chuyến bay đã được sơ tán, cabin rất yên tĩnh, mỗi phút mỗi giây đều bị nỗi sợ hãi lấp kín.
Chuyện này xảy ra bất ngờ, cũng triệt để khiến tiết tấu của Phong Tĩnh bị rối loạn.
02: 22: 07
Máy tính giờ còn đang đếm ngược, cách thời gian phát hiện thứ đáng ngờ này đã qua nửa tiếng.
Cô nắm vuốt châm bạc, nhưng mãi vẫn chưa xuống tay được.
02: 22: 06
Phong Tĩnh cố gắng ép bàn tay ngừng run, ngừng thở… Đột nhiên, bàn tay toàn mồ hôi lạnh bỗng được một bàn tay nắm chặt lấy.
Cô sửng sốt.
Ngẩng đầu một cái, bỗng đối diện với một đôi mắt sáng ngời đen nhánh.
“Đừng căng thẳng.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới, hoàn toàn nhiễu loạn suy nghĩ của cô.
Cho dù cách mũ bảo hộ, nhưng khuôn mặt anh lại rõ ràng trùng hợp với một người trong trí nhớ của cô.
Tên của người đàn ông đó, xém chút nữa bật thốt ra…
“Tần…”
Tần Tranh…
*
Ý thức của Phong Tĩnh lập tức rút ra khỏi trạng thái hỗn độn.
Bầu trời mây đen nặng nề, khiến cả thành phố trở nên áp suất thấp, tựa như đang nổi lên một cơn bão. Mùa hè tỉnh Quảng Đông luôn luôn như thế, khi mưa to sắp tới đã giống như có một cái lồng hấp trùm lên cả thành thị, hơi nước sôi trào, không tiến vào nổi một tia gió, khiến cho người ta bức bối khó chịu.
Phong Tĩnh đóng cửa sổ, xoa giữa hai đầu lông mày.
Về nước gần một tháng, cô vẫn chưa thể đảo ngược lại đồng hồ sinh hoạt.
Bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc, bầu trời đen kịt bị ánh đèn chân không tách ra, chiếu vào lớp pha lê trong phòng trực ban sáng như gương, kim đồng hồ của chiếc đồng hồ treo trên tường sắp sửa chỉ về phía số “9”.
Phong Tĩnh tới chỗ máy đun nước đổ một cốc nước nóng, còn chưa kịp uống thì điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, nghe điện thoại.
“Tĩnh Tĩnh, ăn cơm tối chưa? Đang bận gì thế, sao không trả lời tin nhắn?” Mẹ Phong hỏi.
“Mẹ, hôm nay con trực ban, vừa rồi…”
Bên ngoài phòng trực ban bỗng truyền tới một tràng tiếng gõ cửa dồn dập.
Y tá trực ban đi vào văn phòng, vẻ mặt lo lắng: “Bác sĩ Phong! Có một cuộc phẫu thuật xảy ra chút vấn đề, chủ nhiệm Dương kêu cô qua đó một chuyến.”
“Được, tôi tới ngay đây.”
Phong Tĩnh đáp một tiếng, lại thấp giọng: “Mẹ, đồng nghiệp gọi con rồi, đợi lát nữa con gọi lại nhé.”
Cúp điện thoại, cô nhét điện thoại di động vào trong túi áo blouse trắng, trực tiếp chạy về phía phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, hai bị bác sĩ đang bàn bạc về ca mổ, nhìn thấy Phong Tĩnh đi đến thì đều ngừng lại, nhìn về phía cô.
“Bác sĩ Phong.”
“Bác sĩ Phong tới rồi.”
Phong Tĩnh đi qua, đi thẳng vào vấn đề: “Chủ nhiệm Dương, tình trạng của bệnh nhân thế nào?”
Hoá ra là một ca mổ ruột thừa xảy ra sự cố.
Bệnh nhân là làm thủ tục chuyển tuyến từ bệnh viện ở thị trấn tới, lúc ấy phần ruột thừa của người bệnh đã xuất hiện tình trạng mưng mủ thủng dạ dày, tình huống khẩn cấp, cũng chưa kịp kiểm tra kỹ càng đã trực tiếp đưa bệnh nhân vào phòng mổ. Thẳng tới trước khi phẫu thuật, bệnh án đưa tới tay, bác sĩ mổ chính mới biết được bệnh nhân là người mắc chứng tăng thân nhiệt ác tính.
Tăng thân nhiệt ác tính, là một loại bệnh di truyền.
Cho tới hiện tại, đây là bệnh di truyền duy nhất được biết đến có thể dẫn tới tử vong trong quá trình phẫu thuật do dùng thuốc gây mê thông thường.
Không thể sử dụng thuốc mê, cuộc phẫu thuật này căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành, nhưng tình trạng của người bệnh đã lửa sém lông mày, chủ nhiệm Dương lập tức nghĩ ngay đến Phong Tĩnh đang trực ban, mới vội vã bảo y tá đến tìm cô.
Châm tê là một phương thức gây mê lâm sàng do khoa đông y bệnh viện Nhân Dân hợp tác mở rộng cùng nhiều khoa khác, tiến hành châm cứu với một số huyệt vị chỉ định, đạt tới hiệu quả như thuốc mê.
Phong Tĩnh cũng là một trong những người dẫn đầu khai triển kỹ thuật này.
A Y Tư nơi cô từng chấp hành nhiệm vụ là vùng có hoàn cảnh ác liệt, điều kiện chữa bệnh có hạn, cũng khá thiếu thốn tài nguyên y tế, bình thường gây mê trong những cuộc giải phẫu cũng khó mà triển khai, nhất thiết phải ứng dụng đến kỹ thuật châm tê. Châm tê là kỹ thuật Phong Tĩnh được một bác sĩ đông y già truyền dạy cho cô trong lúc ở trong đoàn y tế gìn giữ hoà bình. Kỹ thuật châm tê vững chắc của cô cũng cung cấp rất nhiều kinh nghiệm tham khảo cho việc mở rộng châm tê lâm sàng.
Phong Tĩnh trợ giúp chủ nhiệm Dương, thuận lợi hoàn thành ca phẫu thuật.
Đi ra phòng mổ, thay đổi mũ áo, Phong Tĩnh lấy điện thoại di động ra xem thời gian.
Cách thời gian giao ban còn hơn mười phút.
Thời điểm đang chờ thang máy, sâu trong lòng Phong Tĩnh lại không biết vì sao lại có dự cảm xấu.
Thời điểm gần giao ban luôn là lúc thường xảy ra sự kiện đột xuất nhất, đây là tình huống bác gĩ trực ban nào cũng phải gặp.
Ting…
Trong lúc suy tư, cửa thang máy đã mở ra.
Mới ra khỏi thang máy, cô đã nghe được từng trận tiếng khóc tiếng la truyền tới từ sảnh cấp cứu.
Từng chiếc xe đẩy cứu hộ nhanh chóng chạy qua.
“Nhanh nhanh nhanh!”
“Người bị thương mất máu quá nhiều, mau thông báo cho kho máu chuẩn bị máu!”
“Không ổn! Người bị thương này lên cơn sốc rồi, nhanh đưa vào phòng mổ!”
…
Tiếng la kiệt sức lạc giọng và tiếng gào khóc quậy vào nhau.
Từng chiếc xe đẩy chở người bị thương bị kéo qua, người nhà của người bị thương vây chật nịch sảnh bệnh viện.
Người nhà kêu la: “Bác sĩ! Bác sĩ. Nhất định phải cứu lấy con gái của tôi!”
“Bác sĩ! Bác sĩ! Bố tôi ông ấy không sao chứ?”
Có người bên ngoài đang bàn tán…
“Ài, cũng xui xẻo quá mà, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?”
“Nghe nói kẻ đó là nhân viên bị nhà máy hóa chất khai trừ, mang theo một cái túi chứa bom uy hiếp một chiếc xe buýt, ban đầu chỉ muốn hù doạ mọi người, không nghĩ tới lại nổ thật.”
– ———————
*Tất cả bối cảnh, địa khu, nhân vật, sự kiện trong truyện đều chỉ là hư cấu.